ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Bạch Vũ đã sớm không còn ở trường thi đấu, Dạ Quân Mạc đi rồi, nàng cũng rời đi.

Xuyên qua cánh rừng có chút âm u, đi về hướng thành trì, không đi bao lâu, nàng liền phát hiện có người theo dõi nàng!

Trán Bạch Vũ nhịn không được hiện ra hơn ba vạch hắc tuyến, sẽ không bị Dạ Quân Mạc nói trúng chứ, thật sự có người ám toán nàng. Nàng vốn tưởng rằng Bách Lý trưởng lão khôn khéo như vậy, sẽ không ngu xuẩn để cho Tòng Nguyệt Cầm xúc động động thủ với nàng.

“Chớ trốn, xuất hiện đi.” Giọng nói Bạch Vũ lạnh lùng.

Phía sau cây có bóng người chuyển động vài cái, có chút ngượng ngùng đi ra. Người tới không phải Tòng Nguyệt Cầm, mà là Tả Khưu Lan.

“Ta thấy một mình muội trở về, có chút lo lắng.” Tả Khưu Lan cười nói.

Bạch Vũ chớp chớp đôi mắt to: “Lo lắng cái gì?”

“À......” Nói lo lắng có người ám toán, Tòng Nguyệt Cầm vẫn còn bị Thương trưởng lão bắt ở lại trường thi đấu. Nói lo lắng có cường đạo, Bạch Vũ sẽ không đối phó được vài tên cường đạo? Tả Khưu Lan bỗng nhiên cảm thấy hắn lo lắng hơi nhiều, đành phải nói: “Một mình muội luôn không quá an toàn. Vừa vặn ta cũng muốn quay về Vô Trần Cung, chúng ta cùng đi, ta đưa muội về.”

Bạch Vũ có chút kỳ quái nhìn Tả Khưu Lan một cái. Được rồi, đều là đồng môn, người ta cũng có hảo tâm, cự tuyệt thì không tốt lắm.

Vì thế hai người đi ở trong rừng, dọc theo đường đi, Tả Khưu Lan một mình câu được câu không trò chuyện với Bạch Vũ.

Trong lòng Bạch Vũ rất ngạc nhiên. Nghe viêm Hạo Thiên nói, Tả Khưu Lan là một người rất ít lời, nhưng vị trước mắt này rõ ràng chính là người nói nhiều.

“Nghe người ta nói muội là một Y Sư, còn biết làm dược thiện, thật là tuyệt.”

“Người khác khoa trương mà thôi.”

“Không, trong vòng vài ngày ngắn ngủi có thể khiến cho đệ tử ngoại môn giành đươc toàn thắng. Từ hôm nay trở đi, đỉnh Vô Danh do muội cầm đầu, ở Vô Trần Cung cũng có địa vị của chính mình.”

“Là do bọn họ có thiên phú.”

“Trước kia có thiên phú cũng chưa từng thấy được bọn họ có thể vươn lên, vẫn là nhờ vào năng lực của muội. Chúng ta đi chậm một chút đi, cánh rừng này rất yên bình, rất thích hợp đi tản bộ, dù cho có chút âm u.”

Bạch Vũ bỗng nhiên dừng bước lại, mày hơi hơi nhăn lại: “Ngươi không thấy là, có chút quá âm u sao?”

Không nói còn không có cảm giác, vừa nói lập tức cảm thấy một cỗ hàn khí bất tri bất giác tập kích sau lưng hai người, trực tiếp xuyên thẳng vào giữa lưng, làm cho cả người hai người rét run.

“Tránh ra!” Bạch Vũ đẩy Tả Khưu Lan ra.

Giây tiếp theo, đao nhọn sắc bén xuyên qua giữa hai người bọn họ, sát khí bốn phía, khí thế sắc bén không thể đỡ được càn quét tất cả phía trước, đao phong ma sát, suýt nữa chặt đứt hai người bọn họ.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Tả Khưu Lan ướt đẫm quần áo, thân hình bạo lui, lại nhìn thấy Bạch Vũ, đã gọi ra Tiểu Thanh.

“Bạo Liệt Lưu Hỏa!” Bạch Vũ không chút khách khí, bắt đầu phát ra sát chiêu. Nàng rõ ràng cảm giác được sát ý của một đao kia, tuyệt đối là hướng về phía nàng.

Hỏa diễm ngút trời ở chỗ sâu trong rừng rậm nổ tung, hơi thở cuồng bạo giống như Thu Phong Tảo Diệp (gió thu cuốn hết lá vàng, ý nói uy lực cực đại, khí thế mãnh liệt) không thể chống đỡ, mười dặm rừng rậm chung quanh đảo mắt trở thành một mảnh biển lửa.

Một bóng đen chợt lóe lên trước mặt Bạch Vũ, dẫn theo hai con Triệu Hoán Thú một đen một trắng hình dạng chó sói từ trong biển lửa thoát ra, từng bước ép sát.

Hình thể giống như núi nhỏ, mỗi bước đi đều làm cho mặt đất hơi hơi chấn động, Địa Nguyên Chân Hỏa lại không đả thương bọn chúng được nửa phần.

Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, Triệu Hoán Thú tứ giai!

“Chạy!”

“Rống ——” hai con Cự Lang nhảy lên như tia chớp, móng vuốt sói thật lớn đồng loạt bổ xuống.

Hỏa cầu bá đạo bỗng nhiên nổ tung, cát bay thổi quét bốn phía, khói đen tràn ngập. Tiểu Thanh quăng lại một cái Bạo Liệt Lưu Hỏa, hung hăng nện ở trên người hai con Cự Lang, kéo một đạo tường lửa ngút trời.

Bình luận

Truyện đang đọc