ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

“Tiểu Vũ, đừng cầu xin nàng ta.” Dạ Quân Mạc ngắt lời cầu xin của Bạch Vũ.

Ngọc Ưu Liên cười lạnh: “Không hổ là Ám Dạ Quân Vương, nếu có cốt khí như vậy, vậy thì đi chết đi! Ra tay!”

Máu tươi làm mờ hai mắt Bạch Vũ, hồi ức tàn khốc hiện lên trong đầu nàng giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Bên cạnh vách núi đen, nàng ôm Dạ Quân Mạc đã chết giống như bị điên, phẫn hận và tuyệt vọng nhấn chìm nàng, oán khí ngút trời và thô bạo xé rách Ngũ Hành Đại Lục.

Nàng nghe Ngọc Ưu Liên hả hê đắc ý nói cho nàng toàn bộ, nói với nàng, Thần Điện nàng che chở phản bội nàng, người duy nhất đối xử tốt với nàng – Thạch cô cô đã bị bọn họ nhân lúc rối loạn giết chết, nhìn Ngọc Ưu Liên tự tay lấy đi linh mạch của nàng.

Nàng liều lĩnh hủy diệt chính mình, hủy diệt hơn một nửa thế giới, hủy diệt thiên đạo hòa bình, dùng huyết mạch Sáng Thế cứu sống Dạ Quân Mạc.

Vạn năm loạn thế, sớm đã định trước.

Bạch Vũ đã biết chắc chắn sẽ có một kiếp như vậy từ lâu, nàng lại không biết thực ra loạn thế này là do tự tay nàng tạo ra, là do oán hận và tuyệt vọng của nàng biến thành.

May mà Dạ Quân Mạc vẫn còn sống, nàng không thể tưởng tượng nếu như nàng nhớ lại toàn bộ, Dạ Quân Mạc lại chết, nàng sẽ như thế nào.

Nàng cúi đầu nhìn Dạ Quân Mạc trong lòng, hắn yên lặng, trắng nhợt giống như một vạn năm trước, nhưng lần này, nàng sẽ không bỏ lại một mình hắn nữa.

“Vạn năm trước ta có thể không tiếc toàn bộ cứu chàng, vạn năm sau, ta vẫn có thể cứu được chàng.” Bỗng chốc, nàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc, đưa hắn ra khỏi Tháp Thiên Ky.

...

Ngoài tháp, một đám người lo lắng chờ đợi.

Dạ Vương không đứng nổi, luôn luôn đi qua đi lại dưới tháp, thường xuyên nhìn Tháp Thiên Ky lơ lửng ở trên trời.

Ám Ưng và Ám Lân đứng ở bên cạnh, ngược lại lặng yên không tiếng động, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nghe Dạ Vương lo lắng càu nhàu, thường xuyên nói thầm.

“Đã mười ngày, Thánh Quân đã đi vào mười ngày, cũng không biết tình huống như thế nào rồi. Nếu Thánh Quân xảy ra chuyện... các ngươi là người chết sao? Sao lúc ấy không biết ngăn cản Thánh Quân một chút? Bây giờ Tháp Thiên Ky vẫn còn đang ở dưới sự khống chế của Thần Vực, nhỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Dạ Vương hùng hùng hổ hổ một lúc lâu, thấy không có ai để ý đến ông ta, nổi nóng.

Ám Lân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả bộ cái gì cũng không nghe thấy.

Ám Ưng thấy Ám Lân không nói lời nào, hắn cũng không mở miệng. Bản thân hắn không có gì để nói, ngay cả Ám Lân cũng yên lặng, hắn vẫn không cần phải xen mồm.

Dạ Vương nói một lúc lâu, một câu trả lời cũng không có, tức giận sôi lên: “Chỉ là hai hộ pháp cũng dám mặt nặng mày nhẹ với ta, các ngươi làm phản rồi!”

“Dạ Vương bớt giận. Hai vị hộ pháp đại nhân cũng vì lo lắng cho Thánh Quân.” Nam Môn Tư vội vàng khuyên Dạ Vương.

Dạ Vương nhìn nàng ta một cái, phất tay áo, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tháp Thiên Ky.

Ông ta hà khắc quá mức với Dạ Quân Mạc, nhưng không có nghĩa là ông ta thật sự hi vọng Dạ Quân Mạc gặp chuyện không may.

Trước đây, lúc ông ta một mình nắm quyền hành Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc chỉ là cái tượng gỗ, nếu xảy ra chuyện, cũng thật không có ảnh hưởng quá lớn tới Ám Dạ Đế Quốc, nhưng bây giờ Dạ Quân Mạc chính là trụ cột của Ám Dạ Đế Quốc.

Ông ta đã từng tự cho mình rất cao, nhưng không thừa nhận cũng không được, Dạ Quân Mạc quả thật là Đế vương trời sinh, Dạ Quân Mạc có được huyết mạch Ám Dạ Vương Giả, mạnh mẽ giành lại quyền lợi Ám Dạ Đế Quốc vào trong tay, từng chút từng chút hoàn toàn nắm Ám Dạ Đế Quốc trong tay.

Ông ta bất đắc dĩ phải thừa nhận ông ta kém Dạ Quân Mạc, sau khi quyền lợi bị Dạ Quân Mạc lấy đi, ông ta cũng không nghĩ giành lại nữa, tuy ông ta cực kỳ thích cảm giác ngồi ở trên cao.

Vạn năm này, ông ta đã sớm coi Dạ Quân Mạc là Quân Vương thành thói quen, tuy ông ta thích ra vẻ cữu cữu, nhưng chưa bao giờ thật sự mạo phạm quyền uy của Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Bình luận

Truyện đang đọc