ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Chưởng lực của Dạ Quân Mạc bị đập tan, Thượng Quan Vân Trần trong vụ nổ kinh hoàng cũng bị ảnh hưởng, bay thẳng ra ngoài, rơi vào biển lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa.

"A!" Thượng Quan Vân Trần từ trong lửa kêu thảm thoát ra, trong lòng đầy lạnh lẽo. Ngọc Ưu Liên hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của hắn một chút nào, đẩy hắn ra, để cho hắn đi kéo dài thời gian với Dạ Quân Mạc. Từ lúc bắt đầu, ả đã không có ý định cứu hắn.

Thượng Quan Vân Trần nôn ra từng ngụm từng ngụm máu, trong đầu hiện ra cảnh tượng lờ mờ trước đây hắn và Bạch Vũ ở Sáng Thế Thần Điện.

Bạch Vũ không thích hắn, hắn thật sự biết rõ. Nhưng cho dù là không thích hắn, Bạch Vũ cũng chưa từng chán ghét hắn, chưa từng làm chuyện không tốt với hắn.

Là hắn tự để mình chui vào ngõ cụt, luôn cảm thấy Bạch Vũ phản bội hắn.

Hắn chợt nhận ra là hắn yêu Bạch Vũ đến vậy, càng yêu nàng, lại càng hận nàng, càng hận Dạ Quân Mạc.

Bây giờ nhớ lại, cảnh tượng năm đó có lẽ là thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn. Từ lúc hắn bắt đầu hợp tác với Ngọc Ưu Liên, tất cả đều không thể cứu vãn được. Có lẽ lúc hắn lựa chọn bán đứng Bạch Vũ thì kết cục của hắn đã được định trước rồi.

"Khà khà, hóa ra đều sai hết rồi sao?" Hắn đau lòng cười một tiếng, thương bạc xoay một vòng, đâm tới điên cuồng. Muốn để hắn chết, không dễ dàng như vậy, hắn cho dù chết cũng muốn bọn họ đều phải trả giá thật lớn.

Cây thương khí thế ầm ầm lao tới, luồng khí kinh khủng quấn xung quanh thân cây thương bạc, đâm ra một thương, tạo ra một cái vòng xoáy to lớn, một vùng biển lửa ở gần cây thương bị hút vào chung quanh cây thương giống như miệng núi lửa đang phun trào, nhiệt độ nóng đến mức có thể thiêu đốt cả ngọn núi thành tro bụi đánh về phía Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên.

Uy thế của một thương này tuyệt đối đạt tới cấp bậc Thần Hoàng, Dạ Quân Mạc sắc mặt lạnh lẽo, không tránh né chút nào, mạnh mẽ đỡ lấy một thương này của Thượng Quan Vân Trần.

Lửa cháy mù mịt uy thế tràn ngập trời đất, xuyên qua vai trái của Dạ Quân Mạc, lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa nhanh chóng lan tràn đến cánh tay Dạ Quân Mạc.

Ngọn lửa màu xanh mãnh liệt bốc ra từ tay trái của Dạ Quân Mạc, trong nháy mắt ngọn lửa lan tràn trên người hắn đã sáp nhập vào ngọn lửa bất diệt, bị dung nạp không còn lại dấu vết gì. Tay phải chỉ một cái, đánh vào trán Thượng Quan Vân Trần.

Một lỗ máu tươi dầm dề bỗng chốc xuất hiện, Thượng Quan Vân Trần đứng nguyên tại chỗ, thương bạc tuột khỏi tay hắn, đứng trong biển lửa, chỉ trong chốc lát đã tan biến hoàn toàn.

Thượng Quan Vân Trần mất mạng, Ngọc Ưu Liên và Bạch Vũ rơi vào trong ngọn lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa, vì vậy mà hai người từ trên vách đá cùng bị rớt xuống.

"Bạch Vũ!" Dạ Quân Mạc vọt qua tường lửa, không chút do dự nhảy xuống vách đá cao ngất, đi tìm Bạch Vũ.

Bên dưới vách núi là một vùng biển màu đen, Dạ Quân Mạc rơi vào trong nước, trong lòng nhất thời lạnh lẽo.

Đây có thể là một vùng của Minh Hải!

Hắn còn nhớ rõ vạn năm trước, vùng này bên dưới vách núi quá lắm cũng chỉ là một con sông lớn bình thường, nước sông trong suốt, không biết từ lúc nào lại biến thành một vùng Minh Hải!

Minh Hải trên thế gian cũng không thấy nhiều, trong nước biển có vô số oan hồn và oán niệm, oan hồn triệu hoán sư tụ tập lên tới hàng ngàn, hàng vạn không muốn đi đầu thai chuyển thế đều quy tụ lại đây mới có thể tạo ra Minh Hải, nói trắng ra Minh Hải chính nơi ở của các oan hồn trong nhân thế.

Người thường chết rồi chỉ có thể lưu lại oán niệm, chỉ có những triệu hoán sư kiếp trước đủ mạnh mới có thể hình thành oan hồn. Lang thang trong nước biển bao la mênh mông hồn phách cấp bậc thấp nhất đều là Đại Sư, Linh Sư. Người sống đi vào, ngay lập tức sẽ bị tan xương nát thịt.

Bình thường chỉ có ở những nơi mà có nhiều cường giả chết hàng loạt trên những chiến trường cổ, mới có thể hình thành Minh Hải khổng lồ. Thế nhưng nơi đây tuyệt đối không phải là chiến trường cổ xưa gì. Dạ Quân Mạc không nghĩ ra nơi đây vì sao lại hình thành một vùng Minh Hải lớn lặng yên không tiếng động như thế.

Trong Minh Hải, xung quanh mấy trăm hồn phách lang thang đã bắt đầu bơi về phía hắn, động tác của bọn họ chậm chạp từ từ, thế nhưng số lượng lại nhiều vô số kể, lít nha lít nhít bao vây hắn không chừa một khe hở.

Bình luận

Truyện đang đọc