ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

"Không phải là bọn họ thì còn ai vào đây?" Vẻ mặt hai người Tô gia không tin, không dám nhìn Tư Vực Chủ: "Tư Vực Chủ, ngoại trừ bọn họ ra thì thật sự không còn ai từng chạm qua ấm trà này sao? Nếu không thì gọi tất cả mọi người trong Phủ tới tra một lần?"

Tư Vực Chủ hơi nhíu mày, trực giác của ông không cho là trong phủ của ông xảy ra vấn đề, nhưng dù sao người chết cũng là Linh Vương, ông có muốn từ chối cũng không được, thở dài: "Được rồi. Để ta gọi tất cả mọi người trong Phủ tập hợp."

"Không cần." Bỗng nhiên Tô Lăng Dung lạnh lùng mở miệng.

Người Tô gia khó hiểu nhìn nàng ta: "Đại tiểu thư?"

"Cho dù gọi tất cả mọi người trong Phủ tới cũng không tra ra được, cha ta không phải bị bọn họ hại chết, mà là bị Bạch Vũ hại chết!" Đột nhiên, nàng ta chỉ về phía Bạch Vũ, một đôi mắt sưng đỏ tràn ngập thù hận khắc cốt ghi tâm.

Không sai, chính là ngươi đã hại chết cha ta! Nếu không phải vì ngươi, sao Thánh Quân có thể đuổi ta đi? Nếu không phải là ngươi, sao cha ta có thể chết? Đều là ngươi hại!

Tô Lăng Dung đổ toàn bộ trách nhiệm tội lỗi lên người Bạch Vũ, tự an ủi chính mình, nàng ta không sai, người sai chính là Bạch Vũ, là Bạch Vũ hại chết phụ thân nàng ta, Bạch Vũ nên đền mạng cho phụ thân nàng ta!

Tư Vực Chủ sửng sốt: "Tô tiểu thư, lời này cần phải có chứng cứ."

"Hừ! Ta từng hỏi thị nữ trông coi, sau khi ta và Bạch Vũ nói chuyện ở trong này, không vui bỏ đi, ta bỏ đi trước, sau đó cha ta đã tới, ông ấy gặp Bạch Vũ, Bạch Vũ bỏ đi không bao lâu thì cha ta liền chết! Người cuối cùng cha ta nhìn thấy chính là nàng ta, nàng ta còn là một Độc Sư, muốn hạ độc cha ta cũng dễ như trở bàn tay, chắc chắn là nàng ta!" Tô Lăng Dung gắt gao chỉ vào Bạch Vũ, ánh mắt giống như rắn độc, hận không thể ăn Bạch Vũ.

Vẻ mặt Bạch Vũ bình tĩnh: "Đúng là ta từng gặp Linh Vương, nhưng ta cũng chỉ chào ông ta một tiếng rồi đi. Ta không cần phải hại ông ta."

Dien*dan*le*quy*don – V.O

"Ai nói không có! Người ngươi muốn hại không phải cha ta, mà là ta! Ngươi ghét ta đến gần Thánh Quân nên ngươi mới muốn hại ta. Ngươi muốn hại ta thì nhằm vào ta, vì sao lại hại phụ thân ta?" Tô Lăng Dung điên cuồng khóc kêu, nếu Tư Vực Chủ không sai người ngăn cản, nàng ta đã bổ nhào về phía Bạch Vũ rồi.

Tiếng khóc thảm thiết của nàng ta rất đáng thương, phụ thân nàng ta đối với nàng ta rất tốt.

Mọi người nghe thấy đều cảm thấy vô cùng xót xa, ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía Bạch Vũ đều trở nên đen tối không rõ, lộ ra xa cách và nghi ngờ.

Lý do Tô Lăng Dung nói vô cùng đầy đủ, trong lòng mọi người đều biết rõ Bạch Vũ và Tô Lăng Dung bất hòa, Bạch Vũ thay thế vị trí Vực Chủ Vực Thanh Linh của Tô Lăng Dung, còn được Thánh Quân coi trọng, khiến cho Tô Lăng Dung đi theo bên cạnh Thánh Quân 7000 năm hoàn toàn không sánh bằng.

Hai người có thể hòa thuận ở chung mới là có quỷ.

Nhưng Tô Lăng Dung giả bộ vô cùng tốt, chưa bao giờ oán giận Bạch Vũ, lại còn nói tốt cho nàng, Bạch Vũ thì ngược lại, lười phải giả bộ, ghét thì ghét, ai cũng biết Bạch Vũ không muốn gặp Tô Lăng Dung.

Nếu nói Bạch Vũ hạ độc hại Tô Lăng Dung, đúng là cũng có thể.

"Nói miệng không có bằng chứng, bây giờ ngay cả độc Linh Vương trúng là gì cũng chưa rõ, đã nói là ta giết chết ông ta bằng thuốc độc, cũng quá qua loa, đúng không?" Bạch Vũ bước nhanh đến gần thi thể Linh Vương, vươn tay muốn kéo vải trắng che ở trên thi thể ra.

Tô Lăng Dung và Tô gia lập tức ngăn nàng lại: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi hại chết cha ta không đủ, còn muốn hủy thi thể của ông ấy sao?"

"Ta chỉ muốn nhìn xem ông ta trúng độc gì, nếu Y Sư không nhìn ra được, vậy thì để ta xem."

"Không được." Tô Lăng Dung đẩy Bạch Vũ ra, gắt gao bảo vệ thi thể của Linh Vương: "Ta không tin ngươi, ngươi chạm vào cha ta, sẽ tiêu hủy chứng cứ!"

Bạch Vũ không quan trọng nhún nhún vai, quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Quân Mạc: "Vậy thì để cho Thánh Quân xem, dù sao thì cũng vẫn có thể chứ? Không lẽ ngay cả Thánh Quân ngươi cũng không tin sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc