ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ



Edit: V.O

Ngọc Ưu Liên là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, phụ thân nàng cũng chỉ quan tâm Ngọc Ưu Liên, trước giờ lại không quan tâm nàng, nếu nàng không có thân phận, có lẽ nhìn một cái cũng lười nhìn.

Từ nhỏ, nàng được Thạch cô cô nuôi lớn, Thạch cô cô nói với nàng: Ông ta không coi người là nữ nhi, người cũng không cần phải coi ông ta như phụ thân, có nhiều hơn cũng đừng nói nữa.

Nàng có thể cảm thấy, thật ra phụ thân nàng còn làm rất nhiều chuyện nàng không biết, không ít hơn chuyện Ngọc Ưu Liên làm bao nhiêu.

Nhưng cho dù nói như thế nào ông ta cũng là phụ thân của nàng, Thạch cô cô không dạy nàng hận ông ta, chỉ dạy nàng quên ông ta.

Vì thế, Bạch Vũ biết nghe lời, coi ông ta như một người không quen biết. Nghe tổ tiên Ám Dạ mắng, chỉ cảm thấy như là đang mắng một người không quen biết.

"Ông ta đã qua đời năm ta năm tuổi."

"Chết thì tốt!" Tổ tiên chửi ầm lên: "Hắn ta đã đáng chết từ lâu! Đây đều là báo ứng! Là báo ứng hắn hại nương ngươi!"

"Sao ông biết là ông ta hại nương ta?" Bạch Vũ nghi ngờ hỏi. Lúc nương ta qua đời, ông đã chết từ lâu rồi.

"Ngươi nghĩ rằng ta bị ép ra như thế nào? Năm đó ta cũng là Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện, liều mạng chỉ còn một hơi chạy đến Vực sâu vì cứu nương ngươi ra. Khi đó nàng ấy cũng đã bị Thượng Quan gia vây khốn, bọn họ lợi dụng ta làm mắt nương ngươi mù, phế bỏ linh mạch của nàng ấy, muốn cho nàng ấy gả cho một tên quần là áo lượt của Ngọc gia, làm một cái tượng gỗ, đối với ta cũng chém tận giết tuyệt. Nhưng là ta trốn được, ta sáng tạo Ám Dạ Đế Quốc, chính là muốn một ngày kia giết bằng được, cứu nương ngươi ra, đáng tiếc... ta bị thương quá nặng, không thể tiếp tục chống đỡ... nương ngươi cũng không thể tiếp tục chống đỡ..." Ông ta cười khổ, trong mắt lóe sáng lấp lánh, thở dài nhìn ra phương xa.

Bạch Vũ im lặng, sớm nghĩ đến mẫu thân chết là có nội tình khác, không nghĩ tới thế nhưng chân tướng là như vậy.

Thượng Quan gia, Ngọc gia, diendanlequydon – V.O, đều nên bị báo ứng!

"Chỉ là nàng ấy vẫn để lại huyết mạch." Tổ tiên Ám Dạ nhìn Bạch Vũ: "Tuy rằng nương ngươi không tình nguyện, nhưng nàng ấy vẫn là liều mạng sinh ngươi ra, truyền thừa huyết mạch cho ngươi, là nàng ấy yêu ngươi." Tổ tiên nhấc tay lên vỗ vỗ vai Bạch Vũ, bàn tay hơi mờ giống như sắp xuyên qua.

Đột nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu: "Mẹ ta đã chết, ông tính làm thế nào?"

"Báo thù cho nàng ấy!" Đột nhiên, sát khí trên người tổ tiên tăng vọt: "Ngươi đã làm Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, thì giành lại Sáng Thế Thần Điện, không lấy lại được thì hủy diệt! Không phải bọn họ trăm phương ngàn kế là muốn Thần Điện sao? Vậy thì làm cho bọn họ tuyệt vọng triệt để, làm cho bọn họ biết tất cả những gì bọn họ làm đều là vô dụng, chuyện bọn họ làm ra, tất cả nợ máu đều phải trả lại!"

"Được!" Bạch Vũ nói chắc như đinh đóng cột.

Tổ tiên cười to: "Không hổ là hài tử của nàng ấy, ta không thể ở cùng với nàng ấy, hậu bối có thể lấy nữ nhi của nàng ấy coi như là duyên phận. Ngươi tên là gì?"

"Bạch Vũ." Bạch Vũ nháy mắt mấy cái: "Nghe Thạch cô cô nói, là nương ta đặt cho ta."

"Bạch Vũ, Bạch Vũ, tên rất hay." Hắn nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Tiểu tử, ánh mắt không tệ."

Dạ Quân Mạc cũng cười, nụ cười yêu nghiệt dường như khiến không gian tối đen đều sáng lên trong nháy mắt, Bạch Vũ lập tức nhìn đến ngây ngốc.

"Tổ tiên đã thừa nhận Vương Hậu của ta, có thể chỉ rõ hộ vệ Phượng Hoàng ở đâu không?” Dạ Quân Mạc hỏi thẳng.

"Ừ, hộ vệ Phượng Hoàng quả thật là thế lực rất quan trọng, tính ra người cũng không nhiều lắm, chỉ là... đến lúc các ngươi gặp được sẽ biết. Ta sẽ chỉ dẫn Bạch Vũ đi." Thân hình ông ta thay đổi, lại lùi về trong con dấu: "Ta không thể ở lâu bên ngoài, đến lúc đó các ngươi cầm con dấu này ra khỏi Đế Đô, ta sẽ chỉ đường cho các ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc