ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Tả Khưu Lan không nghĩ sẽ đồng ý, lại càng không muốn mai phục, nhưng quả thật nhu cầu cấp bách của hắn là tìm được vị trí của Bạch Vũ, nếu không, qua ba ngày, hắn sẽ thua.

"Ngươi thật sự biết Bạch Vũ ở đâu?" Tả Khưu Lan hoài nghi hỏi.

"Đương nhiên, yên tâm để cho ta an bài đi." Trong con ngươi của Thủy Vân Thanh hiện lên một đạo sát ý.

Rất nhanh, nàng ta đã chỉ dẫn cho Tả Khưu Lan tới một sơn cốc, sơn cốc thập phần chật hẹp, cực kỳ thích hợp để mai phục. Nàng ta sai người mai phục ở trong bụi cỏ hai bên sơn cốc, cũng không lâu lắm, quả nhiên thấy Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ đi về phía bên này.

Khuôn mặt Tả Khưu Lan cau có: "Đội ngũ của Bạch Vũ đâu? Tại sao muội ấy chỉ dẫn theo hai người ở bên cạnh."

Mặt Thủy Vân Thanh không chút thay đổi, trong ánh mắt lại lộ ra tàn nhẫn: "Ai biết, có lẽ người ta cảm thấy thực lực của chính mình cao cường, không cần phải có nhiều người bảo vệ như vậy."

Không có người đi theo, vừa vặn, càng dễ dàng động thủ.

Nàng ta tung người nhảy, vung tay thả ra Thủy Văn Tử Mãng, dòng nước hung tàn phun ra như thanh kiếm sắc bén, khí thế sắc bén không thể đỡ có thể xuyên thủng tất cả, tạo ra tiếng rít chói tai.

Bạch Vũ bước một bước, gần như tuyệt đối không hề bị giật mình lui về phía sau, Tả Vũ gọi ra Bát Tí Cuồng Viên trước tiên, đỡ được dòng nước này.

Toàn bộ nhân mã mai phục hai bên đều chạy ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ như hổ đói. Thủy Vân Thanh dừng ở trước mặt nàng, dùng một loại tư thế nhìn xuống nhìn nàng: "Bạch Vũ, ngươi không nghĩ tới ta sẽ mai phục ngươi ở trong này đúng không?"

Bạch Vũ không nhìn nàng ta, ngược lại nhìn Tả Khưu Lan đứng phía sau nàng ta, có chút giật mình trừng lớn mắt: "Ngươi và nàng ta cùng nhau mai phục ta?"

Cũng không phải là Bạch Vũ cảm thấy Tả Khưu lan sẽ không mai phục nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới Tả Khưu Lan sẽ hợp tác với Thủy Vân Thanh.

Tả Khưu Lan có chút xấu hổ cười cười, không biết phải trả lời như thế nào.

Mặt Thủy Vân Thanh cau có, thấy Bạch Vũ không nhìn mình cảm thấy rất bất mãn, cố ý trào phúng nói: "Thuộc hạ của ngươi thật sự không đủ trung thành, tùy tùy tiện tiện sẽ bán đứng ngươi."

Bạch Vũ không sao cả nhún nhún vai: "Ngươi là người thứ hai nói trong đội ngũ của ta có gian tế."

"A, người thứ nhất là ai?" Thủy Vân Thanh cười lạnh.

"Tòng Nguyệt Cầm." Bạch Vũ thản nhiên cười: "Người cung cấp thông tin cho ngươi có phải là họ Ngô không?"

Sắc mặt Thủy Vân Thanh khẽ biến, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không ổn trong lòng: "Ngươi biết?"

"Đúng vậy, ta cố ý để cho hắn nói cho ngươi biết,  hai ngày này ta sẽ đi từ nơi này, ngươi thấy ta có quan tâm ngươi không?" Đôi mắt to của Bạch Vũ vụt sáng, ánh mắt vô tội khỏi phải nói có bao nhiêu chân thành.

Sắc mặt Thủy Vân Thanh nhất thời xanh mét, có ngốc cũng hiểu rõ rồi: "Ngươi cố ý? Ngươi muốn làm gì? Người của Tả Khưu Lan đã bao vây nơi này, ngươi còn có thể làm gì......"

Thủy Vân Thanh không nghĩ ra, cho dù Bạch Vũ cũng dẫn đội ngũ của mình mai phục ở đây, cũng vẫn không thay đổi không được gì, vì sao nàng còn muốn mạo hiểm như vậy?

"Muội hạ độc!" Bỗng nhiên, sắc mặt Tả Khưu Lan đại biến, quay về phía đội ngũ của mình hô to: "Lập tức nín thở!"

Đáng tiếc đệ tử dưới tay Tả Khưu Lan cũng không có linh khí cường hãn, mạnh mẽ như hắn, sắc mặt lúc này đã bắt đầu biến thành màu đen, thậm chí có vài người đã bắt đầu đứng không vững.

"Xông ra!" Tả Viêm dẫn người đúng lúc xuất hiện ở cửa vào sơn cốc, ra lệnh một tiếng, người của Bạch Vũ lập tức vọt vào sơn cốc, dẫn theo Triệu Hoán Thú nghiền áp không chút khách khí, gặp một người loại một người.

Thủy Vân Thanh nổi giận lôi đình, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng khanh khách: "Bạch Vũ, ngươi tính kế thật giỏi."

"Quá khen."

"Ai khen ngươi!" Thủy Vân Thanh mạnh mẽ rút ra một thanh trường kiếm, chém xuống chỗ Bạch Vũ. Nàng ta rất ít khi bị luống cuống như vậy, mai phục người khác, ngược lại bị người khác lợi dụng, mưu kế đơn giản như vậy, vậy mà nàng ta lại không nghĩ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc