ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Bạch Vũ trừng mắt, ta thích thì ngươi có thể đổi cho ta sao?

"Nếu Vương Hậu không biết nên chọn con nào, không bằng để lại hết. Vương Hậu thử hết xem, có thể thuần phục một con nào trong đó cũng được, chỉ cần hoàn thành trong vòng mười ngày là được." Vệ Phong thấy Bạch Vũ nửa ngày không nói chuyện, nói vô cùng quan tâm.

Đột nhiên, đôi mắt sáng đẹp như thu nguyệt của Bạch Vũ nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ta thuần phục được, ngươi sẽ phục tùng ta?"

Vẻ mặt Vệ Phong hơi cứng ngắc một chút, Bạch Vũ chỉ hỏi ngươi, mà không phải là các ngươi, hiển nhiên chính là đang hỏi ý hắn, bỏ Vệ Hỏa qua một bên rồi.

"Vệ Hỏa tự cho là đúng, dã tâm bừng bừng, cho dù nàng ta tình nguyện phục tùng chỉ sợ cũng chỉ làm cho thấy. Ta không muốn thuộc hạ như vậy." Bạch Vũ nhìn ánh mắt hắn: "Ngươi cũng không tệ."

Trong lòng Vệ Phong run lên một cái, đột nhiên có chút nghi ngờ rốt cuộc hắn khó xử vị Vương Hậu trẻ tuổi này theo lời lão Đại có đúng không?

Hắn không có dã tâm như Vệ Hỏa, hắn chỉ cảm thấy đi theo lão Đại cũng không tệ, nếu muốn đi cùng một chủ tử mới, cũng phải là người có bản lĩnh, tùy tùy tiện tiện bắt bọn họ giữ đồ vạn năm nguyện trung thành, nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Hắn thu nụ cười trên mặt lại: "Nếu Vương Hậu thật sự có thể làm được, đương nhiên tại hạ muôn lần chết không chối từ!"

"Ta tin ngươi." Bạch Vũ gật gật đầu, lại không lại để ý hắn nữa. Vệ Phong cũng biết ý lui xuống.

Bạch Vũ đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Vệ Hỏa. Tay cầm lực lượng khổng lồ như vậy, ỷ người khác không biết phương pháp thuần thú, quả thật có bản lĩnh để đàm phán.

Nhưng nàng ta sẽ thật không ngờ tổ tiên xé rách linh hồn, để lại một luồng linh hồn ở trong con dấu, dieendaanleequuydoon – V.O, loại chuyện tổ tiên còn sống, không phải chỉ có bọn họ mới biết biện pháp thuần thú, tổ tiên muốn dạy, có rất nhiều người có thể thay thế bọn họ.

Thật sự không được, diệt sơn trại, để người học được phương pháp thuần thú đến quản lý lực lượng này một lần nữa là được.

Nhưng nó cần rất nhiều thời gian, toàn bộ Ám Dạ Đế Quốc cũng sẽ phải trải qua rung chuyển một lần, thật sự không phải là chuyện gì tốt. Cho nên có thể thu ám vệ Phượng Hoàng lại, Bạch Vũ vẫn muốn không đánh mà thắng.

Không cần Vệ Hỏa, Vệ Phong và Vệ Mộc có thể thay thế địa vị của nàng ta. Chỉ là bây giờ nàng cần nghĩ cách thuần phục mãnh thú trước mắt.

Bạch Vũ ngồi ở trước lồng sắt, nhìn Cuồng Bạo Viên và Huyết Văn Sói luống cuống không yên, Đại Vị Trư vẫn cắn thức ăn tươi sống, cái gọi là thuần phục, có lẽ chính là làm cho bọn chúng tình nguyện nghe lời đi chiến đấu cho mình.

Nếu có thể ký Khế ước chủ tớ thì tốt rồi, đáng tiếc chỉ số thông minh của mãnh thú rất thấp, Khế ước chủ tớ vô dụng với bọn chúng, nhiều nhất chỉ có thể khiến cho bọn chúng không cắn chủ nhân.

Bạch Vũ nghĩ nghĩ, nắm Thủy Qua và Thụ Tinh từ trong nhẫn ra.

Thủy Qua nhìn một đoàn mãnh thú chung quanh, ánh mắt lập tức sáng lên, nước miếng chảy ròng: "A! Bạch Vũ, ngươi gọi chúng ta ra ăn đại tiệc à?"

"Không phải.” Bạch Vũ không biết nói gì, đáp.

Ánh mắt Thủy Qua lập tức ảm đạm xuống: "Không phải à... nhưng ta rất đói."

Bạch Vũ ứa ra vạch đen, ngươi ăn hết đồ ăn ta chuẩn bị cho Tiểu Hôi rồi, còn không biết xấu hổ nói đói!

"Giúp ta, làm tốt, ta cho ngươi ăn." Bạch Vũ chỉ chỉ ba con mãnh thú trong lồng, lúc này ba con vừa rồi còn hung tàn khát máu cuồng bạo không gì sánh được đã lui đến góc lồng.

Tuy rằng mãnh thú không có chỉ số thông minh gì, nhưng bọn chúng có bản năng tìm lợi tránh hại, cảm nhận được hơi thở cấp 9 của bọn Thủy Qua, lập tức co rụt.

"Cho ta ăn con kia?" Ánh mắt Thủy Qua lấp lánh.

Bạch Vũ cười tủm tỉm nói: "Trong vòng mười ngày, ta muốn bọn chúng nghe lời giống như Triệu hoán thú, chỉ cần một con là được rồi, hai con không nghe lời, sau mười ngày sẽ cho các ngươi làm cơm trưa."

Bình luận

Truyện đang đọc