ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Trong phủ chứa rất nhiều dược liệu, chủng loại phong phú, niên đại rất xưa, Thất Tinh Linh Chi, Tẩy Độc Thảo, Huyết Hoa Tham... Các loại dược liệu chữa thương cần dùng, cái gì cũng đều có.

"Thật ra thì cho dù ngươi không nói, qua hai ngày nữa ta cũng sẽ chuẩn bị một túi dược liệu chữa thương cho mỗi người các ngươi." Tư Vực Chủ nhàn nhạt nói.

Bạch Vũ nháy mắt: "À, Tư Vực Chủ suy nghĩ rất chu đáo, nhưng tại sao nơi này của ngươi không có độc dược?"

Dạo qua một vòng ở trong nhà kho, cứ thế, một phần độc dược Bạch Vũ cũng không nhìn thấy. Chẳng lẽ cho tới bây giờ Tư Vực Chủ và thuộc hạ chính là người đều không dùng độc dược? Mọi người ở Vực Thanh Vũ cũng sẽ không phải bộ dạng quân tử như thế này chứ? Làm cho nàng giống như là người rất ác độc.

Loại tranh đấu không ngừng ở thời buổi loạn lạc này mà khinh thường dùng độc, không phải là thiện lương, thì chính là ngu xuẩn.

Tư Vực Chủ có chút ngạc nhiên Bạch Vũ sẽ dùng độc, rất nghiêm túc dặn dò: "Theo ước định của tỷ thí lần này, không thể dùng độc với đối thủ. Nếu ngươi phá vỡ quy tắc, chúng ta sẽ trực tiếp bị xử thua. Cho nên ngươi vẫn đừng nên mang theo độc dược."

"Không thể dùng độc cũng được, nhưng ta vẫn muốn cầm chút độc dược để dùng ở trên người." Tỷ thí lần này không dùng tới, không có nghĩa là sau này không dùng tới, kể từ sau khi hồi phục trí nhớ bách thế, nàng cũng đã nhớ ra tất cả độc thuật rồi.

Nếu nói bây giờ nàng là Độc Sư đỉnh cấp thiên hạ thì không hề khoa trương chút nào, tiếc nuối duy nhất là tài lực trước mắt của nàng không đủ, độc vật trân quý, hiếm thấy cũng không có được.

Nghe được Bạch Vũ nói như vậy, Tư Vực Chủ có chút khó xử: "Nói thật với ngươi, nhà kho trong phủ thật sự không có độc vật gì. Vực Thanh Vũ không có ai am hiểu dùng độc, ngay cả một Độc Sư bình thường nhất cũng không có."

Bạch Vũ: "..."

Thánh Quân nhà ngươi là Độc Sư đỉnh cấp thiên hạ, bây giờ ngươi lại nói với ta là các ngươi cũng không có độc, ngươi đang trêu chọc ta sao?

Thấy bộ mặt Bạch Vũ tỏ vẻ không tin, Tư Vực Chủ bất đắc dĩ giải thích: "Là thật, Đại Lục Thanh Mộc và những nơi khác không giống nhau, là đại lục có linh khí tinh khiết và sạch sẽ nhất, Vực Thanh Vũ là còn một vực càng có linh khí tinh khiết nhất, vô cùng không thích hợp cho độc vật sinh trưởng."

"Được rồi, cho nên ta sẽ ở không tìm được độc dược chỗ này." Bạch Vũ có chút thất vọng thở dài.

"Muốn, tại sao không tới tìm ta?" Giọng nói trầm thấp, từ tính của Dạ Quân Mạc từ phía sau truyền đến.

Tư Vực Chủ lập tức quỳ xuống. Bạch Vũ ngạc nhiên quay đầu lại: "Chàng đến đây lúc nào? Đột nhiên xuất hiện rất dọa người!"

"Dọa được nàng?" Dạ Quân Mạc đưa tay kéo, kéo Bạch Vũ đến bên cạnh, nhẹ giọng cọ xát, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Muốn độc dược gì, cứ nói với ta."

Lông mày Bạch Vũ nhếch lên: "Cái gì cũng được sao? Ta muốn độc dược có thể tiêu diệt toàn bộ Vực Thanh Phong cũng được sao?"

"Có thể, giống như diệt sạch ngàn dặm, hủy diệt một Đại Lục Thanh Mộc ta cũng có thể cho nàng." Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy cưng chìu.

Tư Vực Chủ nghe được khóe miệng co rút, sắc mặt tái xanh. Thánh Quân, người có cần phải dung túng Bạch Vũ như vậy không? Nếu dùng độc có thể tiêu diệt được Vực Thanh Phong, chúng ta còn đánh lâu như vậy làm gì? Người sủng ái nữ nhân này cũng không suy tính đến hậu quả sao?

Đương nhiên là Bạch Vũ đang nói đùa, Độc Sư giận dữ, diệt sạch ngàn dặm, máu chảy thành sông, nhưng nàng tự nhận nàng vẫn còn không có ác độc như vậy.

Nàng móc vào ngón tay thon dài, trắng nõn của Dạ Quân Mạc: "Vậy ta liệt một tờ hóa đơn cho chàng."

"Liệt hóa đơn làm gì? Trực tiếp đi đến chỗ của ta cầm."

"Nhưng ta còn phải luyện tập cùng bọn Tư Minh..."

"Nàng còn cùng nhau luyện tập với bọn họ?" Giọng nói của Dạ Quân Mạc không vui lạnh xuống.

Bạch Vũ sửng sốt, không hiểu sao lại nghe ra được một chút cảm giác ủy khuất. Chẳng lẽ chàng cố ý chạy tới đưa độc dược cho ta, cũng là bởi vì mấy ngày nay ta không đi tìm chàng?

Bình luận

Truyện đang đọc