ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Phịch ——

Bách Lý trưởng lão lảo đảo lui về phía sau, sặc ra một ngụm máu trên mặt đất, máu tươi đầy một mảnh đỏ tươi ở trước ngực. Bà ta khó tin nhìn về phía Kịch Độc Tri Chu của chính mình.

Một chưởng của Bạch Vũ không đủ để làm cho bà ta bị thương, điều làm cho bà ta bị thương là linh mạch bị hao tổn. Kịch Độc Tri Chu của bà ta lại có thể hao hết sức chịu đựng! Mà Tiểu Bạch còn vui vẻ nhe răng trợn mắt với bà ta.

Bà ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ, con tiểu Bạch Hổ này, chỉ cần Tri Chu thẳng chân là có thể đâm chết, sao có thể xử lý được Kịch Độc Tri Chu của bà ta.

Bạch Vũ nhẹ nhàng lau một vài giọt máu trên mặt, khóe miệng chứa vẻ tươi cười: "Kịch Độc Tri Chu của ngươi thật xui xẻo."

Tiểu Bạch phát động Phách Thiên Liệt một kích tất sát, đập chết Tri Chu. Xác suất 5% cũng có thể đánh chết được, cũng không phải là xui xẻo sao.

"Vô liêm sỉ!" Bách Lý trưởng lão chỉ cảm thấy Bạch Vũ đang khoe khoang, cắn chặt răng, vung tay tung ra mạng nhện đầy trời, gọi ra Ngũ Sắc Mi Lộc, liều lĩnh phóng về phía Bạch Vũ.

Ngũ Sắc Mi Lộc tam giai, khả năng gây thương tổn so với Kịch Độc Tri Chu chỉ cao hơn chứ không kém, mũi nhọn của gạc nai bén nhọn giống như đao nhọn lóe lên.

Gào ——

Rốt cục Tiểu Bạch cũng phát ra một tiếng hổ kêu, tuy rằng âm thanh tức giận nghe qua giống như bé con còn uống sữa, tuyệt không uy phong, nhưng tốt xấu cũng giống hổ. Nó nhanh như hổ đói vồ mồi, một ngụm cắn lên cổ Ngũ Sắc Mi Lộc, toàn bộ thân hình nho nhỏ dính lên người Ngũ Sắc Mi Lộc.

"Đừng quan tâm tới nó, tiến lên!" Bách Lý trưởng lão lo lắng rống to. Tính toán thời gian, người cứu viện cũng sắp đến đây, nếu không xử lý Bạch Vũ, sẽ không kịp.

Hai mắt Ngũ Sắc Mi Lộc lập tức đỏ bừng lên giống như con trâu điên, không biết đau đớn, trong mắt chỉ có Bạch Vũ.

Bạch Vũ không thể né tránh mạng nhện, trên chân bị mạng nhện kịch độc dính chặt tại chỗ không trốn được. Mắt nàng lạnh lẽo nhìn Bách Lý trưởng lão, bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười xinh đẹp: "Ngươi không giết được ta."

"A, không biết sống chết!" Bà ta cũng không tin Bạch Vũ còn có biện pháp đào thoát.

Tiểu Bạch điên cuồng dùng sức lực toàn thân xé rách cổ Ngũ Sắc Mi Lộc, nhưng vẫn không có cách nào khác ngăn cản nó đâm về phía Bạch Vũ.

Chỉ nghe một tiếng đánh thật lớn quanh quẩn trong núi rừng, Ngũ Sắc Mi Lộc và Tiểu Bạch cùng nhau va đập làm gãy đổ hơn mười gốc cây già trăm năm, yếu ớt ngã nhào một bên. Vào lúc Bạch Vũ trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc chắc chắn  sẽ bị thương, được Thương trưởng lão cứu đến nơi an toàn.

Bách Lý trưởng lão nhìn thấy Thương trưởng lão và Đỉnh chủ cùng đi theo phía sau, tâm tư đã chìm xuống đáy cốc.

"Vì sao Bách Lý trưởng lão lại xuất hiện ở đây?" Mặt Thương trưởng lão đen như đáy nồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Lý trưởng lão.

Bách Lý trưởng lão trấn định tự nhiên, dáng vẻ cao ngạo: "Đương nhiên ta xuất hiện ở đây là tới cứu đồ đệ ta, không phải ngươi cũng tới sao? Như thế nào, ngươi có thể tới còn ta không thể tới?"

"Thúi lắm!" Thương trưởng lão nhịn không được hung bạo chửi tục: "Ta tới là bởi vì nhận được truyền âm ngàn dặm của Bạch Vũ, ta đã bẩm báo qua Cung chủ mới đến, ngươi thì sao? Chuyện vừa rồi chẳng lẽ ngươi không nên cho ta một lời giải thích?"

Bách Lý trưởng lão nheo mắt, căm tức liếc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Bạch Vũ một cái. Lúc bóp nát Tử Kim Cầu lại đi thông tri cho Thương trưởng lão, thật đúng là đủ thông minh.

Bà ta chẳng những không chột dạ, ngược lại vẻ mặt lại phẫn nộ: "Cái gì mà giải thích? Chẳng lẽ không phải ngươi nên cho ta một lời giải thích sao? Bạch Vũ muốn giết Tòng Nguyệt Cầm. Nếu ta không sớm đến, chờ các ngươi tới cứu người, Tòng Nguyệt Cầm đã sớm chết."

"Ngươi cho là ta bị mù sao? Đồ đệ của ngươi bây giờ vẫn còn sống, nhưng thật ra là ngươi, đường đường là trưởng lão Vô Trần Cung lại muốn giết chết đệ tử! Ngươi còn không biết xấu hổ? Còn có......" Thương trưởng lão chỉ chỉ thi thể bên cạnh: "Đám người kia là chuyện gì xảy ra? Trên người bọn họ đều mặc quần áo Cấm Vệ Quân của Bắc La." 

Bình luận

Truyện đang đọc