ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Bạch Vũ liếc nàng ta một cái, cười tít mắt trả lời: "Thánh Quân cần tĩnh dưỡng, không cần nhiều người chăm sóc như vậy, các ngươi đi chỉ sợ sẽ quấy rầy đến hắn nghỉ ngơi, một mình ta là đủ rồi."

Coi ta là kẻ ngốc sao? Chăm sóc Dạ Quân Mạc cái gì, chính là đánh nước cờ đưa nữ nhân cho Dạ Quân Mạc, hoa đào của Dạ Quân Mạc nở dồi dào như vậy, không sớm dụi tắt sao được?

Nam Môn Tĩnh bị Bạch Vũ nói ngậm miệng không trả lời được, đôi mắt xếch phẫn nộ trừng Bạch Vũ.

Bỗng nhiên, Nam Môn Tư không nhanh không chậm mở miệng: "Vực chủ Bạch Vũ cần phải chuẩn bị tiến vào Tháp Thiên Ky, chỉ sợ mấy ngày này sẽ cực kỳ bận rộn, chăm sóc Thánh Quân khó tránh khỏi có sai sót, hay là để cho hai tỷ muội chúng ta giúp một chút đi."

Bạch Vũ đang nhếch miệng tươi cười, nụ cười lại phai nhạt, ánh mắt nhìn Nam Môn Tư hiện lên một tia lãnh lẽo: "Nếu muốn giúp đỡ, không bằng giúp đỡ đi tìm Âu Dương Diệp, Thánh Quân cũng không thật sự bệnh nặng như các ngươi nghĩ, nói không chừng qua vài ngày sẽ khỏe."

Nam Môn Tư đã nhận ra đáy mắt Bạch Vũ lạnh lẽo, cười xinh đẹp: "Vực chủ Bạch Vũ nói rất đúng, chúng ta chắc chắn giúp đỡ. Thánh Quân liền phiền ngươi chăm sóc, ta ở chỗ này cám tạ ngươi trước."

Mày liễu của Bạch Vũ nhăn lại, cảm tạ ta chăm sóc Dạ Quân Mạc? Ngươi dùng thân phận gì cảm tạ ta? Thân phận của nữ chủ nhân?

Dạ Vương nghe được lời nói tiến lùi có độ của Nam Môn Tư, cuối cùng nét mặt già nua đen như mực cũng nở nụ cười: "Không sai, vẫn nên nhanh chóng giúp Thánh Quân tìm ra Âu Dương Diệp mới quan trọng. Về phần chuyện chăm sóc Thánh Quân, nếu Vực chủ Bạch Vũ muốn chăm sóc Thánh Quân, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách bổn vương vô tình. Ám Lân, dẫn hai người bọn họ đi gặp Thánh Quân đi, cho dù nói như thế nào, sau này các nàng đều là người của Thánh Quân."

Bạch Vũ nắm tay lại, dùng sức siết thành quả đấm, đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.

Nam Môn Tư giống như không phát hiện sắc mặt Bạch Vũ có hơi trắng bệch, tao nhã gật đầu, liền đi theo Ám Lân. Nam Môn Tĩnh hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Vũ, mới vênh váo tự đắc rời đi.

Bạch Vũ ngồi yên bên cạnh bàn, diendanlequydon – V.O, lấy nhẫn Thiên Dạ ra ngẩn người, trong lòng kìm nén cơn tức.

Thì ra Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư đã sớm được định ra là phải gả cho Dạ Quân Mạc, nàng có loại xúc động muốn dùng tay xé hai người, nhưng xé các nàng, Dạ Vương sẽ không đưa đến nữa sao?

Dạ Quân Mạc là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, cho dù hắn không cần, thuộc hạ cũng sẽ liên tục đưa người tới không ngừng!

"Thật sự là khốn kiếp!" Bạch Vũ tức giận đến muốn ném nhẫn Thiên Dạ đi, cuối cùng vẫn không nỡ, quơ lấy một quyển sách trên bàn ném ra ngoài, sách cực kỳ khéo nện vào trên người nam tử vừa đi vào cửa.

"Sao lại tức giận?" Tiếng nói trầm thấp, mị hoặc của Dạ Quân Mạc vang lên, khiến cho tim Bạch Vũ không kiềm được đập nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn còn có chút trắng, không được tự nhiên ngồi yên: "Sao chàng lại tới đây? Không phải có hai vị mỹ nữ chăm sóc chàng sao?"

"Hai vị mỹ nữ? Ai, sao ta không phát hiện?" Dạ Quân Mạc nghĩ một chút liền biết Bạch Vũ nói tới ai, cười nhạt đi qua, ôm nàng vào trong ngực: "Tiểu Vũ nhi của ta đang ghen sao?"

Bạch Vũ cọ cọ vài cái trong ngực hắn, không vui hừ hừ: "Ai kêu nữ nhân bên cạnh chàng quá nhiều."

"Nói bậy, ta chỉ có một mình nàng, một vạn năm qua đều chỉ có một mình nàng." Dạ Quân Mạc châm châm cái mũi nhỏ của nàng.

Lòng Bạch Vũ giống như một khối bông thoáng cái liền mềm nhũn, đúng vậy, Dạ Quân Mạc tìm nàng một vạn năm, đợi nàng một vạn năm, nếu còn muốn người khác, một vạn năm qua không biết có bao nhiêu người, nàng còn có gì mà lo lắng?

Nàng đứng lên, kéo bàn tay có chút lạnh của hắn, dịu dàng đeo nhẫn Thiên Dạ lên ngón áp út của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc