ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Hai con cuồng lang lập tức thay đổi mũi nhọn, giết về hướng Tiểu Thanh. Không gian nhỏ hẹp càng thêm không dễ dàng tránh né, cánh Tiểu Thanh bị hung hăng bẻ gãy.

Một giây sau, Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt liền khép lại miệng vết thương của Tiểu Thanh.

Cả thông đạo bắt đầu kết băng, hai con Cuồng Lang không kịp phản ứng bị Vạn Lý Băng Xuyên của Cửu Huyền Băng Hồ đóng băng.

"Đáng chết!" Nam tử mắt ưng thấy tình thế không ổn, lập tức bổ ra một đao, đánh nát khối băng.

Ầm - -

Tiểu Thanh không chờ hắn ta hành động tiếp, đã đánh ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, một hơi tiến hai con Cuồng Lang quay về linh mạch chủ nhân.

Nam tử mắt ưng cũng không kịp chạy trốn, mất mạng trọng vụ nổ.

Xử lý xong Đường chủ mắt ưng, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc tiếp tục tiến lên.

Nàng sờ bàn tay càng lúc càng lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc, có chút lo lắng hỏi: "Chàng có ổn không?"

"Không sao. Ta bị thương, nhưng cũng không phải không thể làm bất cứ chuyện gì.” Dạ Quân Mạc cười nhạt an ủi.

Bạch Vũ hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn: "Chuyện phía sau đều để ta ứng phó, không cho chàng ra tay."

"Được."

Rất nhanh, bọn họ lại gặp một người, Điện chủ hiện giờ của Pháp Thánh Điện - Sáng Thế Thần Điện, ban đầu Thiên Thánh điện có một Đường chủ, gọi là Anh Khê, Bạch Vũ biết hắn, là người hiền lành.

Nhưng quen biết cũng vô dụng, diendanlequydon – V.O, Bạch Vũ đi lên liền đánh.

"Công chúa Bạch Vũ!" Anh Khê nhìn thấy Bạch Vũ, ngẩn ngơ ngay tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Vũ trực tiếp đánh cho hôn mê.

Bạch Vũ cũng không nghĩ tới Anh Khê trốn cũng không trốn, một phen liền bổ chuẩn xác, không nói gì nhìn về phía Dạ Quân Mạc.

"Trước mặc kệ hắn." Dạ Quân Mạc đá hắn đến một bên.

Anh Khê này cực kỳ trung thành với Bạch Vũ, hắn chưa từng tham dự khế hoạch tổn thương Bạch Vũ, cũng không biết chân tướng năm đó Bạch Vũ chết đi, không nhất định phải giết.

Bạch Vũ nghe theo đề nghị của Dạ Quân Mạc, bỏ Anh Khê lại, thẳng đến phòng trung tâm.

Phòng trung tâm không có ai, Thượng Quan Vân Trần còn chưa quay lại, ánh sáng của tinh thể cực phẩm đã ảm đạm rất nhiều, lơ lửng trong không trung, trái tim của Dạ Quân Mạc còn đang đập.

Bạch Vũ cảm thấy tim của nàng cũng theo đập bình bịch kịch liệt theo trái tim Dạ Quân Mạc.

"Muội muội, đã lâu không gặp, muội có khỏe không?" Bỗng nhiên, một tiếng thăm hỏi dịu dàng, ân cần vang lên bên tai Bạch Vũ, giọng nói êm tai, thanh thúy kia giống như một thanh đao nhọn, mạnh mẽ đâm vào tim Bạch Vũ.

Sắc mặt Bạch Vũ trắng bệch ngẩng đầu, phòng trung tâm vừa rồi vẫn không có một bóng người lại có thêm một nữ tử mặt búp bê, thanh thuần đáng yêu, khuôn mặt có nụ cười ngây thơ đứng ở đối diện tinh thể cực phẩm, Bạch Vũ lại biết dưới nụ cười hôm nay thật sự là tâm địa ngoan độc bao nhiêu.

Nàng thật không ngờ sẽ gặp lại Ngọc Ưu Liên nhanh như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới lúc gặp lại Ngọc Ưu Liên sẽ lại là dạng tâm tình gì. Nàng bất tri bất giác lui về phía sau một bước, bị Dạ Quân Mạc ở phía sau ôm vào trong ngực.

Đôi mắt băng lãnh của Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào Ngọc Ưu Liên, trong mắt là ngạo nghễ bễ nghễ thiên hạ và quạnh quẽ không chút nào để nàng ta vào mắt.

Nhất thời Ngọc Ưu Liên giận tái mặt, không cam lòng cắn răng.

Chính là ánh mắt này! Năm đó nàng ta cũng từng khuyên hắn từ bỏ Bạch Vũ, cùng nàng ta cùng nhau giành lấy Sáng Thế Thần Điện.

Ám Dạ Đế Quốc và đời sau Thần Điện truyền lại là kẻ thù truyền kiếp! Nàng ta cho rằng chắc chắn Dạ Quân Mạc sẽ đồng ý, nhưng ai có thể nghĩ đến hắn lại từ chối, tình nguyện chết vì Bạch Vũ!

Nàng ta hận, hận Dạ Quân Mạc, càng hận Bạch Vũ.

Dựa vào cái gì Bạch Vũ muốn cái gì đều có thể có được? Nàng có huyết mạch Sáng Thế, có thực lực đệ nhất thiên hạ, có Sáng Thế Thần Điện, thậm chí còn có nam tử tốt như Dạ Quân Mạc yêu nàng!

Mà Ngọc Ưu Liên nàng lại chẳng có cái gì, ngay cả nam nhân cũng là Thượng Quan Vân Trần mà Bạch Vũ không cần, Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn yếu hơn cả một đầu ngón tay của Dạ Quân Mạc?

Bình luận

Truyện đang đọc