Edit: V.O
Tiếng cười thuần túy của Bạch Vũ tựa như gió xuân ấm áp, làm cho mặt đất nở hoa, làm cho tâm tình tối tăm gần như cũng có thể thoải mái.
Giọng điệu lạnh tựa băng cứng của Dạ Quân Mạc không có một chút dịu dàng, gằn từng tiếng tràn đầy dứt khoát: "Không, ta muốn nói cho nàng biết thù hận của Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện là không chết không ngừng!"
Từ lúc bắt đầu thành lập Ám Dạ Đế Quốc, tất cả đều là vì báo thù, mấy thế hệ cố gắng hủy diệt Sáng Thế Thần Điện! Tổ phụ của hắn, cha mẹ hắn, đều chết trong tay Sáng Thế Thần Điện, trong lúc đó, ân oán của Đế Quốc và Thần Điện càng kết càng sâu, trừ phi có một bên hoàn toàn bị giết, nếu không sẽ mãi mãi tranh đấu không ngừng.
Bạch Vũ lặng đi một chút, khó hiểu chu miệng: "Ta biết, nhưng là...... đâu có chuyện gì liên quan tới ta?" Cũng không phải ta làm.
Trong lòng Dạ Quân Mạc đột nhiên run lên, vô ý thức nở nụ cười.
Đúng vậy, cho tới bây giờ việc này đều không có quan hệ với Bạch Vũ. Nàng chưa bao giờ quản lý Sáng Thế Thần Điện, có lẽ cũng không phải là nàng không quản được, mà là nàng không muốn quản. Nàng đã sớm tách biệt chính mình với Sáng Thế Thần Điện.
Nàng là người nắm giữ Ngũ Hành Thế Giới, nàng bao dung vạn vật, bất tử bất diệt, che chở cho Sáng Thế Thần Điện chỉ là vì loại tình cảm huyết mạch.
Nhưng Sáng Thế Thần Điện lại không hiểu được ý nghĩa của Bạch Vũ đối với bọn họ, bây giờ bọn họ còn có thể sừng sững không ngã, nắm thiên hạ trong tay, về sau có thể sẽ không chắc chắn.
Dạ Quân Mạc không trách Bạch Vũ che chở Thần Điện, tựa như Bạch Vũ chưa bao giờ kiêng kị thân phận của hắn, thích nàng, không có quan hệ gì với thân phận.
"Dạ Quân Mạc." Hắn thản nhiên nói.
"Hả?"
"Tên của ta."
Bạch Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, Dạ Quân Mạc! Dạ Quân Mạc! Thật là dễ nghe, rốt cục hắn cũng yên tâm nói tên với nàng! Nàng không ngừng lẩm nhẩm ba chữ kia, ngọt ngào hô với Dạ Quân Mạc: "Dạ Quân Mạc!"
"Ừ."
"Dạ Quân Mạc!"
"Ta đây."
"Dạ Quân Mạc!"
Dạ Quân Mạc buồn cười: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là muốn gọi tên của chàng. Dễ nghe!" Bạch Vũ giống như con chuột nhỏ trộm được đường, vụng trộm vui vẻ.
Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm, ấm áp vui vẻ, cả trái tim giống như được nhồi vào một hơi thở ngọt ngào.
"Đúng rồi, chừng nào thì chàng đăng cơ?" Đột nhiên Bạch Vũ hỏi.
"Ngày mười tháng tám."
Ngày mười tháng tám, chỉ còn chưa đến mười ngày, đột nhiên Bạch Vũ muốn nhìn thấy đại lễ đăng cơ của Ám Dạ Đế Quốc, nàng vừa nghĩ vừa đi thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Không phải nàng tâm huyết dâng trào, chỉ là nhớ Dạ Quân Mạc đến có chút khó chịu. Dạ Quân Mạc đi theo nàng mấy tháng ở Sáng Thế Thần Điện, nàng đến Ám Dạ Đế Quốc chơi với hắn cũng là nên làm.
Vì thế, Bạch Vũ trốn đi ở ngay dưới mí mắt của mọi người ở Sáng Thế Thần Điện thần không biết quỷ không hay, đợi đến lúc Thạch cô cô phát hiện ra đã là hai ngày sau.
Ba vị Điện Chủ, ai cũng không đề cập đến chuyện đi tìm nàng, Tiểu Công Chúa chuồn đi chơi là chuyện thật sự quá bình thường, dù sao dựa vào thực lực của Bạch Vũ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ nàng chơi đã tự nhiên sẽ trở lại. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, lần này Bạch Vũ lại chạy tới Đế Đô Ám Dạ Đế Quốc.
Đô thành Ám Dạ Đế Quốc được xây dựng ở chỗ sâu trong vực thẳm, so với những kiến trúc khác, bên cạnh lãnh địa đã tương đối gần trung tâm vực thẳm.
Vị trí như vậy khiến cho nó vừa nguy hiểm vừa an toàn, người từ bên ngoài đến căn bản không thể tấn công thành Ám Dạ, nhưng thú triều trong trung tâm vực thẳm cũng thường xuyên bùng nổ lực lượng khủng bố tạo thành uy hiếp.
Lúc Bạch Vũ tới thành Ám Dạ đã cách lúc bắt đầu đại lễ đăng cơ chỉ còn chưa tới hai ngày. Trong thành vô cùng náo nhiệt, người xin vào thành ở chỗ cửa thành có rất nhiều, phần lớn đều là thuộc hạ của thủ lĩnh các thế lực lớn của Ám Dạ Đế Quốc.