Edit: V.O
Dạ Quân Mạc lắc đầu: "Tổ tiên cũng không có Vương Hậu."
"Đây chính là một người trong lòng ông ấy." Bạch Vũ nói rất chắc chắn.
Sau một lúc lâu, Dạ Quân Mạc không nói gì, vì sao Bạch Vũ lại nghĩ trong lòng tổ tiên có một nữ nhân từ chuyện bảo vật để lại?
"Bảo bối kia ở đâu?" Bạch Vũ hỏi.
"Ở trong cung, chỉ là không thể di chuyển, phải tự mình đi tới."
"Ta nhớ từ khi Thánh Quân đầu tiên của Ám Dạ Đế Quốc lập quốc đến bây giờ chỉ có ít nhất ba Vương Hậu thôi? Vì sao bảo vật vẫn còn ở đó?" Chẳng lẽ không phải sau khi được chấp nhận là có thể cầm đi sao? Chẳng lẽ sau khi mỗi Vương Hậu nhậm chức còn đưa bảo vật về chỗ cũ sao?
"Bọn họ cũng không lấy bảo vật đi. Tuy rằng bảo vật không bài xích, nhưng không chấp nhận bọn họ." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ phản ứng kịp: "Chàng đang lo lắng chẳng những bảo vật không ủng hộ ta, thậm chí còn có thể bài xích ta?"
Dạ Quân Mạc thở dài gật đầu: "Cữu cữu sẽ không từ bỏ, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách cho nàng đi xem bảo vật để lại cho Vương Hậu, nếu nàng bị bài xích ở trước mặt mọi người, thì phiền phức rồi."
Cho nên chàng mới muốn dẫn ta đi xem trước, nếu thật sự bị bài xích, còn có thể nghĩ cách trước.
"Nhưng nếu ta thật sự bị bài xích, chàng sẽ làm sao?" Bạch Vũ không hiểu hỏi.
Chuyện này thật sự có thể xảy ra, nàng có huyết mạch Sáng Thế, là người thừa kế Sáng Thế Thần Điện, năm đó tổ tiên Ám Dạ Đế Quốc bị Sáng Thế Thần Điện làm hại thảm như vậy, nửa chết nửa sống chạy đến Vực sâu, có thể tán thành nàng mới có quỷ!
"Làm giả." Dạ Quân Mạc vân đạm phong khinh nói.
Được rồi, quả nhiên là cách tốt.
Bạch Vũ cam chịu gật đầu, dù sao nàng lại không muốn lấy bảo vật đi, diendanlequydon – V.O, chỉ cần có thể lừa gạt cho qua là được rồi.
Dạ Quân Mạc có chút áy náy nhìn Bạch Vũ: "Uất ức cho nàng rồi."
Nếu không phải vì hắn, Bạch Vũ đâu cần làm nhiều chuyện kỳ lạ như vậy. Nàng là công chúa trời sinh, hẳn là được sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ lại phải chiều theo hắn.
"Không sao..." Bạch Vũ khoát tay, có chút buồn ngủ đánh ngáp, tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc ngủ thiếp đi.
Dạ Quân Mạc nhìn vẻ mặt Bạch Vũ ngủ bình thản, sợi tóc đen tán loạn vắt ngang vai, khuôn mặt trong trắng lộ hồng non mềm như đậu hủ, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười cưng chiều, nhẹ nhàng ôm nàng đến trên giường, cởi áo khoác, đắp chăn lại.
...
Xem ra phải sớm làm chuyện bảo vật để lại cho Vương Hậu, dù sao cũng là xem lén.
Cho nên nửa đêm ngày thứ hai, Dạ Quân Mạc liền dẫn theo Bạch Vũ ngủ ngày quá nhiều nên buổi tối ngủ không được đi lén xem bảo vật để lại cho Vương Hậu.
Dạ Quân Mạc nói bảo vật này ở ngay trong cung, Bạch Vũ còn tưởng rằng là đặt ở trong mật thất khép kín, hoặc là dưới lòng đất hoàng cung, ai biết nó lại được bày ở chỗ sâu nhất phía sau tông miếu nơi cung phụng Thánh Quân các thế hệ.
Đi vào, Bạch Vũ lại phát hiện nơi này là một không gian ngăn cách với bên ngoài, đen như quạ, chỉ có giữa không gian có một chút ánh sáng, ánh vàng rực rỡ, giống như mặt trời lóa mắt, không thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ biết là lơ lửng trong không trung, không giống như là đồ to lớn gì.
"Chàng có từng nhìn xem đây là vật gì không?" Bạch Vũ tò mò hỏi Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc lắc đầu: "Không. Thứ này chỉ có nữ tử mới có thể chạm vào."
"Nam tử chạm vào sẽ thế nào?" Bạch Vũ bị gợi lên hứng thú.
"Sẽ bị bắn ra."
"Chàng từng thử rồi?" Ánh mắt Bạch Vũ sáng lấp lánh.
Dạ Quân Mạc búng trán nàng một cái: "Nghĩ cái gì đâu? Cữu cữu đã từng thử." Hắn mới sẽ không đi thử, không gian này đều là tổ tiên để lại, cho dù hắn là Thần Hoàng, cũng không gánh được lực khống chế của không gian.