ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Linh mạch của Bạch Vũ vốn đã đột phá đến bình cảnh, có Nhiên Huyết trợ giúp, lần đột phá này thập phần nhanh chóng, phần lớn linh khí được linh mạch hấp thu, linh mạch tăng vọt.

Sau khi thuận lợi đột phá đến cao giai, linh khí điên cuồng như nước lũ không ngừng cuồn cuộn tuôn trào, một chút xu hướng yếu đi cũng không có, linh mạch của nàng vẫn tiếp tục tăng trưởng.

Trong lòng Bạch Vũ nhảy dựng, Nhiên Huyết lại có ích đối với nàng như vậy!

Nàng tiếp tục ngưng tụ linh khí, vận chuyển vào bên trong linh mạch. Linh mạch tựa như mầm cây nhỏ phát ra ánh sáng ngũ sắc, lại cao thêm một đoạn, rốt cục đến lúc sắp đột phá lên cao nhất thì dừng lại.

Thăng liên tiếp lên hai cấp, rốt cục linh mạch của nàng nhìn qua giống như một cây nhỏ to khỏe, giới hạn của linh mạch tăng vọt gấp đôi! Nhưng cảnh giới không ổn định.

Bạch Vũ lại lấy ra mười ly Phi Hồng Chi Nguyệt, uống xong, mới củng cố được cảnh giới.

Hiệu quả của Phi Hồng Chi Nguyệt càng ngày càng kém, sau khi trở về chỉ sợ phải đổi một loại linh tửu khác để tu luyện. Bạch Vũ vuốt cằm suy nghĩ, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đã vội vàng nhảy ra khỏi linh mạch của nàng.

Bạch Vũ thăng liền hai cấp, hai con thú nhỏ đáng yêu này đã có thể đột phá bình cảnh, bọn chúng vội vàng yêu cầu đột phá.

Bạch Vũ tìm kiếm trong túi, vừa vặn nàng có linh quả hệ Kim không đủ niên đại và linh quả hệ Hỏa, linh lực tập trung trong linh mạch có 123 điểm, thật ra cũng đủ dùng.

Nàng lo lắng một chút, lấy ra mười lăm túi mật rắn Hồng Lân Xà từ trong nhẫn Bách Vũ, tìm một cái bình nhét toàn bộ mật vào, sau đó lấy ra một quả linh quả hệ Hỏa 400 năm vốn là dùng để làm đồ ăn cho Tiểu Thanh, bỏ vào ngâm.

Thả một linh quả hệ Hỏa vào trong đống mật rắn, thật giống như một giọt nước rơi vào trong dầu sôi, tất cả chất lỏng đều sôi trào, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, mật nhanh chóng giảm bớt.

Linh quả tựa như một khối bọt biển hấp thu mật Hồng Lân Xà chứa năng lượng hệ Hỏa, không đến hai canh giờ, cả bình mật đều biến mất, một quả linh quả đỏ au nằm dưới đáy bình, giống như Hồng Bảo Thạch tỏa ra màu sắc đỏ tươi rực rỡ.

Quả linh quả hệ Hỏa 400 năm này được ngâm trong mật rắn, dược hiệu bây giờ đã có thể so với 800 năm!

Bạch Vũ đút linh quả cho Tiểu Thanh, lại đưa vào 10 điểm linh lực cho nó, Tiểu Thanh lập tức trở về trong linh mạch của nàng bắt đầu tiến lên tam giai.

Tiểu Thanh đột phá có vẻ thong thả, Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch đợi ba ngày, vẻ mặt Tả Viêm nghiêm nghị nói với nàng: “Bạch Vũ, quả nhiên Bách Lý Uy đã tìm tới, chỉ sợ chúng ta trốn không được bao lâu, hiện tại hắn đang ở ngay gần đây.”

Bạch Vũ tuyệt không giật mình, cho tới hôm nay nàng đột phá thăng cấp, thăng cấp cho Tiểu Thanh đã dùng bốn ngày, cho đến bây giờ Bách Lý Uy không tìm được cái sơn động này, chính là nhờ công lao ẩn dấu vết tích của Tả Viêm và Tả Vũ, nhưng để Tiểu Thanh thăng cấp thì vẫn còn thiếu một chút.

“Các ngươi cầm cái này, không chắc chắn thì ném ra.” Bạch Vũ đưa một bao thuốc bột cho Tả Viêm.

“Đây là cái gì?”

“Độc dược có thể độc chết mãnh thú tam giai.”

Khóe miệng Tả Viêm co rút, chỉ cảm thấy có chút phỏng tay: “Chúng ta cũng sẽ không tính độc chết cả chính mình chứ?”

“Sẽ không, đây là giải dược, ba người các ngươi mỗi người một viên.” Bạch Vũ lại cho bọn họ ba viên thuốc.

Mặt mày Tả Vũ hớn hở, nuốt một ngụm giải dược vào: “Sớm biết rằng có thứ này, chúng ta còn lo lắng cái gì? Trực tiếp lao ra độc chết Bách Lý Uy không phải tốt lắm sao?”

Tả Viêm nâng trán: “Đệ coi Bách Lý Uy là đệ sao? Hắn mới không ngốc để cho chúng ta độc chết như vậy, nhiều nhất độc dược này chỉ có thể làm cho hắn có chút kiêng kị.”

“Ai nói? Đệ nhất định có thể tìm cơ hội độc chết hắn!” Tả Vũ thành khẩn nói.

“Vậy thì để xem đệ! Bách Lý Uy đã đến bên ngoài sơn động.” Nhạc Kỳ Nhân ôm Hoàng Kim Thứ Vị, chỉa chỉa cửa động. Không biết khi nào dây mây bên ngoài đã bị thiêu cháy.

Bình luận

Truyện đang đọc