ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Đây là do Bạch Vũ bị Ngũ Hành Chu Tước kích thích, trí nhớ bắt đầu sống lại. Trí nhớ vạn năm thức tỉnh toàn bộ, tất cả tràn vào trong đầu óc nàng, đương nhiên đầu sẽ đau. Chỉ có thể để cho nàng qua cơn mê man, ngủ một giấc thật ngon, chờ tỉnh lại thì tốt rồi.

Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ vào trong ngực rất cẩn thận, giống như đang nâng một trân bảo dễ vỡ, trở về đỉnh Vô Danh.

Hắn đặt Bạch Vũ ở trên giường, cắt quần áo tràn đầy vết máu của nàng, xử lý miệng vết thương cho nàng, đút nàng uống thuốc.

“Dạ...... Đừng đi...... Độc...... Chu Tước......” Bạch Vũ mơ mơ màng màng nỉ non, trí nhớ bách thế luân hồi (luân hồi hàng trăm kiếp) ở nàng trong đầu nàng dây dưa không rõ, một mảnh hỗn loạn.

Nàng giống như một cô hồn dã quỷ, thống khổ xuyên qua một đống trí nhớ hỗn loạn, đi vào chỗ sâu nhất của trí nhớ, nguồn gốc bách thế luân hồi của nàng, Ngũ Hành Đại Lục.

Nàng đứng ở trong không gian Sáng Thế Thần, ở dưới một mảnh tàng cây hoa đào, ôm Dạ Quân Mạc gào khóc: “Đừng đi, ta không cho phép ngươi đi.”

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng khóc bi thương của nàng, làm lòng người vỡ vụn.

Dạ Quân Mạc trầm mặc lắng nghe, cho đến lúc nàng khóc mệt mỏi, đáng thương thút thít, mới nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt nàng, sau đó đẩy nàng ra.

Bạch Vũ ngây dại, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn xoay người rời đi, càng chạy càng xa.

“Ngươi...... Ngươi, ngươi đứng lại!” Bạch Vũ dậm chân, chỉ vào hắn hô to. Dưới chân Dạ Quân Mạc dừng lại một chút, quay đầu lại lãnh mạc nhìn nàng: “Còn có chuyện gì sao?”

“Ta không cho phép ngươi đi, hôm nay nếu ngươi dám ra khỏi không gian này, ta sẽ giết ngươi!” Bạch Vũ nghiêm túc nói.

Trong mắt Dạ Quân Mạc hiện lên một chút kinh ngạc, bên miệng gợi lên một nụ cười lạnh mang theo chua sót. Quả nhiên kết quả vẫn là, bọn họ chỉ có thể ngươi chết ta sống.

“Ngươi muốn giết ta thì động thủ đi, ta sẽ không ở lại nữa.”

“Ta mới không động thủ đâu.” Bạch Vũ quyệt cái miệng nhỏ nhắn: “Ta chỉ hạ độc ngươi, nếu ngươi hô hấp trong không gian không có mùi hoa, độc sẽ phát tác mà chết.”

Dạ Quân Mạc đen mặt.

Hắn nghĩ Bạch Vũ sẽ động thủ giết hắn, trong lúc đó, thậm chí bọn họ sẽ có một trận chiến sinh tử, không nghĩ tới Bạch Vũ lại hạ độc hắn, độc này không đau cũng không ngứa, chỉ là vây hắn ở trong không gian.

“Bây giờ ngươi không nên gấp gáp rời đi, ở trong không gian thêm vài ngày. Ngươi không dễ dàng dưỡng tốt thương tổn, không bị bọn Thượng Quan ca ca phát hiện, nếu vì như vậy mà chết thì sẽ rất thiệt thòi? Ngươi có thể đi vào trong Tháp Ngũ Hành tìm xem biện pháp giải độc, chờ giải độc xong lại đi.” Bạch Vũ đi qua, cười tủm tỉm ôm lấy ống tay áo của hắn, trên lông mi thật dài còn vương nước mắt.

Nếu không phải vừa rồi nàng khóc thật sự rất thương tâm, Dạ Quân Mạc sẽ nghĩ những thương tâm vừa rồi của nàng đều là giả.

Hắn bỏ ống tay áo ra, âm nghiêm mặt đi đến Tháp Ngũ Hành.

Bạch Vũ sung sướng đi theo phía sau hắn, không nhìn thấy trên người Dạ Quân Mạc có hàn ý có thể đông chết người, dù sao chỉ cần hắn đồng ý ở lại là tốt rồi, về phần sau khi ở lại tâm tình không tốt, về sau nói sau.

Đối với độc dược, Dạ Quân Mạc cũng không xa lạ, hắn là người kế vị được Ám Dạ Đế Quốc chọn ra, từ nhỏ đã được xem như toàn năng mà bồi dưỡng, cho dù hắn khinh thường các loại thủ đoạn giết người, âm mưu quỷ kế, cũng đều biết, độc dược chính là một loại trong đó.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không phải là Độc Sư chân chính, hiểu biết cũng gần như là thường thức bình thường nhất.

Đương nhiên Bạch Vũ hạ độc hắn không phải là độc dược bình thường gì, lấy mùi hoa để ngăn cản độc phát, cho tới bây giờ hắn còn chưa nghe nói qua. Cũng may trong Tháp Ngũ Hành loại sách nào cũng đều có, tri thức gì cũng đều được ghi lại, hắn có thể từ những độc vật trong sách tìm xem rốt cuộc là hắn trúng độc gì.

Bạch Vũ thấy hắn tìm sách cũng không ngăn cản hắn, còn một ngày ba bữa chuẩn bị tốt đồ ăn cho hắn, lôi kéo hắn cùng nhau ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc