ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Hắn thật khó chấp nhận, đã đạt được tới công trạng số một tiêu diệt người của Sáng Thế Thần Điện, ai ngờ lại bị bọn người Đoàn Vân Thiết đoạt đi! Nếu hắn biết trước, hẳn là đã sớm giết chết Đoàn Vân Thiết, còn người của Sáng Thế Thần Điện phái tới cũng đều là phế vật à? Tám tên Vương Giả lại để ngươi ta giết sạch.

Dạ Kiêu Hùng hung hăng tranh cãi vô ích, mọi người không đồng tình với hắn, đặc biệt còn niềm nở tiến thẳng về phía đông Quách Lâm, gạt Dạ Kiêu Hùng sang bên.

"Đông Quách, quả không tồi, giấu kĩ ha, đến hôm nay mới cho chúng ta chuyện vui lớn như vậy?"

"Không dám, không dám." Đông Quách Lâm ngượng ngùng đỏ mặt: "Đều là nhờ vào các đồng đội lợi hại."

"Đúng rồi, nghe nói đội quân của ngài lần này hình như có hai người mới?" Mọi người sực nhớ tới, mở to mắt, rõ ràng là hai người mới đến kia thực lực dũng mãnh, vừa gia nhập đã lập được chiến tích kinh khủng như thế.

"Đúng, người bạn già của ta là Đoàn Vân Thiết, còn có con trai của y Đoàn Vô Huyết." Đông Quách Lâm vội vàng giới thiệu hai người họ với mọi người, tiêu điểm chú ý của mọi người lập tức dồn toàn bộ sang hai phụ tử bọn họ, từng vị từng vị nhiệt tình đến chào hỏi phụ tử Đoàn Vô Huyết, làm cho hai phụ tử họ không kịp thích ứng.

Những người đến chúc mừng này coi đội quân của chính họ giống như đã có sức chiến đấu khủng khiếp lắm rồi, mặc dù họ cũng hi vọng đạt được vinh dự cùng sự kính nể như vậy, nhưng vấn đề là những người này biết họ không được.

May mà Tề trưởng lão đã nhanh cho phép bọn họ lui về, giải tán trước, Tề trưởng lão ra chỉ thị cho đội quân Đông Quách Lâm tuần tra nội thành, bảo vệ an nguy Thánh Quân.

Đây là một kiểu khen thưởng, mỗi lần đại chiến kết thúc chỉ có chiến đội đạt được chiến tích cao nhất mới có tư cách tuần tra ở bên trong thành, còn những chiến đội khác chỉ có thể tuần tra ở ngoại thành và ngoài thành. Có thể ở bên trong thành bảo vệ an toàn cho Thánh Quân, là một kiểu được tín nhiệm to lớn.

Tất cả các binh sĩ trong đội quân Đông Quách Lâm đều cực kỳ hưng phấn, đây chính là lần đầu tiên trong ba năm qua, đội quân bọn họ lần đầu nhận được vinh dự như vậy!

Đến lúc bọn họ về nghỉ thì đã cảm thấy toàn thân đau nhức, rên rỉ nhận trị liệu xong đều ngủ mơ mơ màng màng.

Đoàn Vô Huyết cũng không ngoại lệ, mệt đến gần chết, linh mạch trống rỗng, hắn cũng không dám nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu tu luyện, hấp thu lượng lớn linh khí, thời điểm như vậy hiệu quả tu luyện là tốt nhất.

Quả nhiên, đến khi hắn tu luyện xong, toàn thân tràn trề sinh lực, thoải mái hơn so với việc ngủ thêm mấy ngày.

Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ hai cái đứa bé cùng ngồi ở bàn đối diện, nháy mắt to nhìn hắn.

"A, Đoàn thúc thúc tỉnh rồi, thúc thúc thật là chịu khó." Dạ Mộ Vũ gật đầu nghiêm túc nói nhỏ.

Đoàn Vô Huyết ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Đâu có, lần này có thể sống sót trở về phải nhờ các ngươi."

Dạ Mộ Bạch nháy mắt mấy cái: "Thúc muốn cảm tạ chúng ta à?"

"Ơ... Ờ... Ta muốn cảm tạ lắm, nhưng nếu ta lấy đồ vật ra để đền đáp, chắc cũng không vừa mắt các ngươi." Đoàn Vô Huyết buồn khổ phát hiện hắn ngay cả bày tỏ cảm kích cũng không thổ lộ ra được.

"Đoàn thúc thúc, thúc thúc giúp chúng ta một chuyện được không?" Dạ Mộ Vũ bàn chân nhỏ nhắn bước tới, nhào lên trên người hắn.

"Được, yêu cầu gì?" Đoàn Vô Huyết ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Dạ Mộ Vũ, trong lòng lập tức có chút xao xuyến, một mạch trả lời luôn, hoàn toàn quên mất yêu cầu trước đó của bọn chúng đòi đưa ra chiến trường như vậy là không hợp lệ.

"Chúng ta muốn theo dõi Dạ Kiêu Hùng." Dạ Mộ Bạch nói: "Hắn có vấn đề."

Ánh mắt Đoàn Vô Huyết vụt sáng: "Hắn quả thực có điểm đáng nghi, nhưng ta phải phụ trách tuần tra nội thành, hắn tuần tra ở ngoại thành..." Chẳng lẽ muốn ta trốn việc, đi giúp các ngươi theo dõi hắn? Việc này không hay đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc