ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

"Muội muội tốt của ta, sao sắc mặt của muội lại trắng như vậy? Muội sợ tỷ?" Ngọc Ưu Liên cười khanh khách vòng qua tinh thể, đi tới gần bọn họ.

Bạch Vũ nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên, ánh mắt thay đổi, nhấc tay chính là ngọn lửa tràn đầy trời đất, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Băng Hồ ẩn núp trong ngọn lửa nháy mắt đánh ra.

Ngọc Ưu Liên mỉm cười, đột nhiên một con chó lớn màu tuyết trắng nằm bên cạnh nàng ta, hình thể vĩ đại bằng ba con hổ, không nhanh không chậm nghênh đón ba con triệu hoán thú. Triệu hoán thú mãn cấp ra tay, chỉ một hiệp, Tiểu Bạch và Băng Hồ liền trọng thương, Tiểu Thanh trực tiếp hao hết sức chịu đựng.

Ngọc Ưu Liên lật tay lấy ra một cây quyền trượng thật dài, phía trên được khảm một khối Hồng Bảo Thạch to bằng nắm tay trẻ con, sắc thái đỏ tươi giống như bị nhuộm máu tươi nhìn thấy mà ghê người.

Cổ tay nàng ta vừa chuyển, quyền trượng càn quét ra, hào quang lực lượng chói lọi trào ra, Tiểu Bạch, Băng Hồ, kể cả Tiểu Thanh muốn cứu bọn nó cùng nhau bị chôn vùi trong tro bụi.

Đây là lực lượng của Thần Hoàng, lực lượng của Triệu hoán thú mãn cấp! Thậm chí cường đại khiến người không sinh nổi suy nghĩ chống cự, chỉ còn lại tuyệt vọng! 

Bạch Vũ hoàn toàn chưa kịp gây thương tổn cho Ngọc Ưu Liên đã bị diệt toàn quân rồi.

Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả không gian, Dạ Quân Mạc nâng tay xua đi khói đen dày đặc, hai người ẩn nấp dưới khói đen, nhanh chóng chạy đi.

Khói đen che đậy tất cả dưới tầm mắt, Ngọc Ưu Liên có chút tức giận cưỡi lên Bạch Ngọc Khuyển (chó màu trắng), xua đi khói bốn phía, đuổi theo.

Hai người Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc một đường chạy ra, không biết rẽ mấy vòng ở gần đó, nơi nơi đều bị Dạ Quân Mạc tản đầy khói đen.

"Chỉ sợ Ngọc Ưu Liên đã đuổi đến rồi, diendanlequydon – V.O, bây giờ nàng lập tức trở về phòng trung tâm lấy lại trái tim ta.” Dạ Quân Mạc nắm tay Bạch Vũ, lấy một viên trân châu nhét vào trong tay nàng: “Cái này nàng cầm, dùng để bảo mệnh."

Sắc mặt Bạch Vũ đại biến: "Vậy còn chàng?"

Dạ Quân Mạc đã buông lỏng tay nàng ra, đi đến một hướng khác, nhanh chóng biến mất ở trước mắt Bạch Vũ.

Bạch Vũ muốn đuổi theo cũng đã không tìm thấy bóng dáng của hắn, nàng dùng sức xoa hạt châu trong tay, xoay người chạy về phía phòng trung tâm.

Nàng cẩn thận một đường, chạy về phòng trung tâm cực nhanh, có lẽ Ngọc Ưu Liên và Thượng Quân Vân Trần chưa từng nghĩ Bạch Vũ còn dám quay lại phòng trung tâm lần thứ ba, đều chưa quay lại.

Bạch Vũ vừa vào tới, đột nhiên hạt châu trong tay biến mất, lối vào phòng trung tâm lại xuất hiện một tầng kết giới huỳnh quang lóe sáng.

Bạch Vũ có chút không rõ nhìn kết giới, chỉ cảm thấy lực lượng cực kỳ cường đại từ phía trên phát ra, cái này tuyệt đối không phải là kết giới bình thường, mà là kết giới ngưng tụ lực lượng của Thần Hoàng.

"Dạ Quân Mạc, đây là có chuyện gì?" Bạch Vũ kích động truyền âm cho Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc lạnh nhạt đáp lại: “Ngay cả Ngọc Ưu Liên cũng không đánh thủng được kết giới đó, nàng ở bên trong cực kỳ an toàn. Lần trước vụ nổ đã dẫn đến đỉnh tháp bị hao tổn, nàng có thể từ từ khôi phục, lại mở ra đỉnh tháp, là có thể rời khỏi nơi này."

Giọng Bạch Vũ hơi hơi phát run: "Vậy còn chàng? Chàng làm sao bây giờ? Chàng vẫn còn đang bị thương? Vì sao chàng không giữ lại hạt châu cho chính mình?"

Dạ Quân mạc không nói gì.

Bạch Vũ khóc, tức giận giậm chân: "Nói chuyện với chàng đó... chàng quay lại đi! Ta không muốn đi một mình, chàng có nghe không..."

Nhưng cho dù nàng khóc kêu như thế nào, la hét như thế nào, Dạ Quân Mạc cũng không đáp lại nữa.

Lúc hắn đưa hạt châu cho nàng thì đã không định ra ngoài nữa, hắn dẫn Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần rời đi, để cho Bạch Vũ có cơ hội rời đi.

Mắt Bạch Vũ đỏ hồng, ngồi sững ở trước tinh thể, nhìn trái tim còn đang đập: “Ta tới lấy trái tim cho chàng, ta sẽ dẫn chàng và nó cùng nhau rời đi, chàng chờ, chờ ta đi tìm chàng!"

Bình luận

Truyện đang đọc