ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Vệ Hỏa lộ ra nụ cười tán thưởng: "Vương Hậu có biết lúc trước tổ tiên bị buộc tiến vào Vực sâu, sống sót như thế nào ở trong hiểm cảnh mãnh thú vờn quanh không?"

Bạch Vũ nháy mắt mấy cái: "Chẳng lẽ là..."

"Không sai, chính là thuần phục mãnh thú." Vệ Hỏa nói năng có khí phách, trong giọng nói tràn đầy tự hào.

Mắt Bạch Vũ tỏa sáng. Thuần phục mãnh thú, chưa bao giờ nghe thấy chuyện này. Mãnh thú không giống Triệu hoán thú, bọn chúng không khác gì dã thú khát máu, thậm chí càng tàn bạo, khát máu hơn dã thú.

Trừ phi là mãnh thú trí tuệ bồi dưỡng từ nhỏ giống như Thủy Qua và Thụ Tinh, một loại mãnh thú không có trí lực gì, cũng không có bao nhiêu cảm xúc, bọn chúng chỉ biết ăn, ngủ theo bản năng. Mãnh thú bá chủ cấp cao sẽ có ý thức về địa bàn, nhưng vậy thì cũng chỉ thế thôi, muốn thuần phục bọn chúng quả thực là đầm rồng hang hổ.

Nhưng tổ tiên lại làm được, hơn nữa hẳn là còn truyền phương pháp xuống, bọn Vệ Hỏa chính là người kế thừa.

"Các ngươi có thể thuần phục mãnh thú?" Trong lòng Bạch Vũ chuyển động, nhớ tới nữ tử đã gặp lúc vừa tiến vào, thì ra Tích Dịch nàng ta thả ra không phải là tùy tiện ném ra, mà là bị thuần phục?

Vệ Phong bật cười: "Vương Hậu cho rằng vì sao chung quanh Đế Quốc chưa từng có mãnh thú tập kích? Khế ước không gian cũng không thể ngăn cản mãnh thú triều, mãnh thú trong phạm vi trăm ngàn dặm chung quanh Đế Quốc đã sớm bị chúng ta thuần phục."

Bạch Vũ hít vào một hơi khí lạnh.

Ám Dạ Đế Quốc cũng không chỉ là một Đế Đô, trải qua mấy năm phát triển này, đã có hơn ba mươi thành trì lớn nhỏ chung quanh, gần như chiếm cứ hơn một nửa lãnh thổ bên cạnh Vực sâu, lãnh thổ bát ngát.

Hơn trăm ngàn dặm bên ngoài Đế Quốc, đây tuyệt đối là một phạm vi cực kỳ khủng bố, mãnh thú trong đó không nói trên vạn cũng có mấy ngàn, dieendaanleequuydoon – V.O, chắc chắn cũng có vài trăm mãnh thú cấp bá chủ, đây là một lực lượng đủ để chấn động toàn bộ Ngũ Hành Đại Lục!

Mười người đứng không chớp mắt trước mặt này chính là người nắm lực lượng này trong tay, ám vệ Phượng Hoàng thần bí nhất trong truyền thuyết Đế Quốc! Khó trách tổ tiên thúc giục nàng nhanh chóng thu ám vệ Phượng Hoàng lại, để lực lượng này lưu lạc lâu dài ở bên ngoài là tai hoạ ngầm, không thu lại thì cũng tuyệt đối không thể tiếp tục bỏ mặc.

Tâm lớn rồi, thứ muốn sẽ càng nhiều hơn, nhìn nữ tử gặp vừa rồi chỉ biết, bọn họ xem chính mình rất quan trọng.

Bạch Vũ nhìn chăm chú vào ánh mắt Vệ Hỏa: "Ta muốn thu ám vệ Phượng Hoàng lại. Ngươi đã là thủ lĩnh ở đây, thì chuẩn bị một chút theo ta trở về Đế Quốc đi."

Vệ Hỏa chống lại đôi mắt lạnh lùng của Bạch Vũ: "Vương Hậu đã rất sốt ruột. Ám vệ Phượng Hoàng chúng ta luôn luôn dốc sức vì Đế Quốc nhiều năm như vậy, cũng cũng coi là lão nhân Đế Quốc, người không thể nói đi là đi."

"À? Ý này của ngươi là, ngươi không muốn đi theo ta, muốn tiếp tục ở sơn trại này..." Bạch Vũ gằn từng tiếng chậm rãi nói: "Chiếm núi làm Vua?"

Lời vừa được nói ra khỏi miệng, bầu không khí trong chính đường đã không giống, yên tĩnh dọa người. Khi thế ép người tràn ngập giữa hai người, sát khí ẩn ẩn nghiêm trang khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Hòa thượng trọc đầu tên Vệ Mộc vội vàng hoà giải: "Vương Hậu thứ tội, lão Đại không có ý này."

"Vậy là có ý gì?" Bạch Vũ nhìn về phía hắn.

Vệ Mộc hơi há mồm, có chút khốn cùng nhìn về phía Vệ Hỏa và Vệ Phong, hắn vốn là người không biết nói chuyện. Vệ Phong cười tủm tỉm nói: "Vệ Hỏa chỉ muốn thử xem bản lĩnh của Vương Hậu, chúng ta làm bạn với mãnh thú, nếu chủ tử bị mãnh thú bài xích sẽ không tốt lắm."

Bạch Vũ vừa nghe đã hiểu rõ: "Ngươi muốn ta đi thuần phục mãnh thú?"

Vệ Hỏa không chút khách sáo: "Chính thế."

Bình luận

Truyện đang đọc