ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Đương nhiên Luật Viên Giang sốt ruột là có nguyên nhân, trước khi tiến vào, Thượng Quan Vân Trần đã cảnh cáo hắn ta, không thể để cho Bạch Vũ có cơ hội thăng cấp, một lần cũng không thể!

Thiên tư của Bạch Vũ rất cao, một khi để cho nàng nhận được phần thưởng của Thần Vực, cho nàng cơ hội thăng cấp, rất khó nói nàng sẽ đến mức nào.

Lúc này Luật Viên Giang đang vội vã đi tìm Bạch Vũ, chỉ vì lo lắng Bạch Vũ đang thăng cấp.

Chung quanh đều là Thực Nhân Hoa, chìa khóa muốn hấp thu linh khí không quá đơn giản. Hiện tượng thiên nhiên kỳ dị này cũng khiến cho Luật Viên Giang cảm thấy rất không yên tâm, tuyết không rơi ở đâu lại cứ rơi ở đầm lầy này, còn có mưa đá.

Nhưng bọn họ cũng đã dọn dẹp nhiều dây leo như vậy, có lẽ cũng sắp tìm được trung tâm mê cung, cũng không gấp ở đây một lúc.

Luật Viên Giang dẫn theo ba người còn lại tránh dưới một cây đại thụ chọc trời nghỉ ngơi, miễn cho bị mưa đá cho nện bị thương.

Đệ tử bị bọn họ phái đi hái Tẩy Độc Thảo tránh mưa đá chạy đi rất nhanh, còn chưa ra khỏi đầm lầy, Phục Mãn và Công Tôn Ưởng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn ta, bổ các loại linh thuật xuống mặt hắn ta.

Hắn ta vội vàng gọi Triệu Hoán Thú ra ngăn cản, lập tức chạy về, lại bị ba con Thổ Bát Thử khổng lồ của Phục Mãn gắt gao ngăn lại, không tới mấy hiệp đã bị Công Tôn Ưởng san bằng.

Chìa khóa của hắn ta biến mất, hóa thành một đường ánh sáng truyền vào trong chìa khóa của Công Tôn Ưởng.

Màu vàng trên chìa khóa của Công Tôn Ưởng vốn còn thiếu - cách thăng cấp rất nhiều, lập tức tăng thêm hơn một nửa, chỉ thiếu một ít nữa là có thể thăng cấp.

Hai người nhìn nhau, yên lặng nấp đi.

Cuối cùng, mưa đá cũng ngừng lại, nhưng người được phái đi ra hái Tẩy Độc Thảo còn chưa trở về, Luật Viên kiệt không kiên nhẫn oán giận: "Làm gì vậy chứ? Tẩy Độc Thảo khó tìm như vậy sao? Ra khỏi đầm lầy, không phải khắp nơi bên ngoài đều có sao? Sao vẫn chưa trở lại?"

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Một đội viên khác có chút lo lắng, nói.

Luật Viên Giang cau mày, có phần hối hận để cho một người đi lấy thảo dược, sau khi tiến vào Thần Vực, truyền âm ngàn dặm liền mất đi hiệu lực, cho dù hai người đều ở trong Thần Vực cũng không thể liên lạc được.

"Nếu không để ta đi tìm xem?" Thiếu niên áo lam đứng ở cuối đề nghị.

"Không được, không thể đi ra nữa, cùng đi." Luật Viên Giang lạnh lùng nói.

Luật Viên kiệt buồn bực xem thường: "Thật là phiền phức, lấy dược cũng có thể bỏ được."

Đoàn người cùng nhau quay đầu đi ra ngoài đầm lầy.

Tử Như trốn ở trong dây leo phía xa, nhìn bọn họ, không khỏi nhíu mày: "Luật Viên Giang này đúng là đủ cẩn thận, sau khi đánh mất một người liền không đi ra ngoài nữa."

"Có thể trở thành đội trưởng được Sáng Thế Thần Điện coi trọng, vẫn phải có chút bản lĩnh." Tư Minh gật đầu: "Bạch Vũ nói, chúng ta phải nghĩ cách tách bọn họ ra."

"Nói rất đúng, ngươi ra ngoài làm mồi dụ, ta ngáng chân ở giữa đường, thế nào?" Ánh mắt Tử Như sáng long lanh, nói.

Khóe miệng Tư Minh rụt rụt: "Sao ngươi không đi? Luật Viên Giang và Luật Viên Kiệt là Tôn Chủ, ta ra ngoài còn có mạng trở về sao?"

"Đồ nhát gan."diendanlequydon – V.O Tử Như liếc nhìn Tư Minh: "Ta đi thì ta đi. Giữa đường, ngươi phải tách nhóm người bọn họ ra, cũng đừng để cho ta mạo hiểm không công."

Trái lại, Tư Minh xấu hổ: "Dứt khoát cùng nhau đi. Hai người, tách ra đi, Công Tôn Ưởng và Trưởng lão Phục Mãn đã chuẩn bị tốt tiếp viện ở trên đường rồi."

Hai người lập tức đi ra, theo sát phía sau Luật Viên Giang.

Luật Viên Giang lập tức nhạy cảm nhận thấy sau lưng có người, xoay người lại liền xé rách mảng lớn dây leo, Tư Minh và Tử Như bị chưởng phong quét đến, cùng lúc ngã xuống đất, đứng lên liền lập tức bỏ chạy.

"Đuổi theo!" Mắt Luật Viên Giang lộ ra sắc bén, một chữ lạnh như băng, ba con Triệu Hoán Thú được thả ra trong nháy mắt.

Tư Minh và Tử Như chạy như bay để thoát thân, cố ý tách ra chạy trốn ở lối rẽ phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc