ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Hạt nhân Độc Châu (hạt châu chứa độc) của tảng đá màu đen bên trong mạch khoáng là thuốc độc độc hại nhất trong tay Bạch Vũ.

Độc Châu được đặt ở trong nhẫn Bách Vũ không lâu đã ngưng tụ được một tầng sương độc rất dày, Bạch Vũ cạo lớp sương độc xuống, làm thành phấn độc đưa cho mỗi người Tử Như, Tư Minh và Công Tôn Ưởng một bao nhỏ, còn cẩn thận dạy bọn họ cách dùng như thế nào.

"Lúc sử dụng nhớ kỹ phải xem hướng gió, ta đưa cho các ngươi để hạ độc người khác, đừng độc chết chính mình." Bạch Vũ dặn dò.

Ba người không nói gì, bọn họ trông có vẻ ngu ngốc như thế sao? Cho dù trước kia chưa từng dùng thuốc độc, cũng không đến mức độc chính mình.

Cầm thuốc độc Bạch Vũ đưa cho, không hiểu sao bọn họ lại có loại cảm giác làm bậy.

Tử Như vô cùng không muốn dùng độc, từ trước đến nay Tử Như luôn muốn thắng đường đường chính chính, nhưng nếu lần này không dùng độc, thật đúng là nàng lại có thể nắm chắc thông qua thi đấu tuyển chọn sao, nàng vẫn quyết định dùng.

Có thể nói là Bạch Vũ phải nhọc lòng vì bọn họ, bọn họ không thể không biết phân biệt. Sắc mặt bọn họ âm trầm nắm thật chặt phấn độc, thề nhất định phải thông qua tuyển chọn, tuyệt không phụ lòng Bạch Vũ.

... 

Địa điểm mỗi lần tổ chức thi đấu tuyển chọn đều là tùy dịp, bây giờ được tiến hành ở Đại lục Hiên Thổ.

Tất cả Linh Sư, Linh Chủ trên Đại lục Thanh Mộc đều được tập trung lại, hộ tống đến đỉnh núi Úy Luân để tham gia cuộc chiến Thần Vực. Mở không gian ở đó ra, cùng nhau đến Đại lục Hiên Thổ. Diendanlequydon – V.O

Bạch Vũ và nhóm Tử Như đã đến từ sớm, trên đỉnh núi tuyết trắng xoá hiếm khi có nhiều người tới như vậy, chi chít ít nhất có hơn trăm người, đài cao dùng để truyền tống cũng đứng lại không hạ xuống.

Tuy nhiều người, nhưng trong lúc đó mọi người hai bên đều không nói gì, im lặng chờ, rất có cảm giác nghiên túc và trang trọng trước cuộc đại chiến.

"Bạch Vũ, ngươi hồi hộp không?" Tư Minh nhỏ giọng hỏi nàng, giọng nói có chút phát run, không biết là hồi hộp hay là hưng phấn.

Bạch Vũ lắc đầu: "Ngươi sợ?"

"Vốn không sợ, nhưng không khí nghiêm túc chung quanh rất dọa người. Bọn họ đang chờ cái gì vậy?" Tư Minh khó hiểu hỏi.

"Dạ Vương đến!" Một tiếng hô to phá tan yên tĩnh trên đỉnh núi, Dạ Vương cao ngạo đứng ở trên lưng một con Kim Sắc Đại Bàng, khí phách phủ xuống, toàn bộ mọi người yên lặng trên đỉnh núi lập tức đứng lên.

Đại Bàng ngạo mạn đập cánh, đáp xuống vách núi đen bên cạnh đỉnh núi, nhấc lên gió lớn, một trận bão tuyết vĩ đại, khiến mắt người ta mở không ra.

Sau lưng Dạ Vương còn có năm người, chính là năm người Nam Môn Tĩnh, Nam Môn Tư.

"Tham kiến Dạ Vương." Mọi người cuống quýt hành lễ. Dạ Vương coi thường mọi người, dẫn năm người khí thế đi xuống khỏi Đại Bàng, đi lên trên đài cao, người bên cạnh lập tức nhường lại vị trí cho bọn họ.

Không ít người tò mò xì xào bàn tán: "Mấy người phía sau Dạ Vương chính là Linh Chủ lợi hại nhất Ám Dạ Đế Quốc? Thật trẻ tuổi!"

"Đúng, chính là bọn họ. Là đội ngũ Ám Dạ Đế Quốc mong đợi lấy được thắng lợi cuối cùng. Đội trưởng là Nam Môn Tĩnh, có được ba con Triệu Hoán Thú cực phẩm, tất cả linh thuật tu luyện đều là Linh phẩm, thực lực của muội muội nàng - Nam Môn Tư cũng không kém nàng."

"Lợi hại như vậy!"

Nam MônTĩnh và Nam Môn Tư đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Nam Môn Tư mắt sắc nhìn thấy Bạch Vũ: "Ngươi vẫn đến đây, gia nhập đội ngũ của Trưởng lão?"

Nàng ta nhìn thoáng qua Trưởng lão Phục Mãn bên cạnh, vô cùng đương nhiên cảm thấy Trưởng lão Phục Mãn là đội trưởng.

Bạch Vũ không nói chuyện.

Trong mắt Nam Môn Tĩnh hiện lên không vui: "Không phải ngươi bị thương còn chưa dưỡng lành sao? Sao vẫn đến đây? Không phục, muốn đi với chúng ta một lần sao? Chỉ dựa vào một Linh Sư như ngươi, cũng suy nghĩ quá nhiều rồi?"

Tử Như tức giận muốn phản bác, Bạch Vũ giữ nàng lại, ôn hòa nói: "Vết thương đã dưỡng tốt, đương nhiên là phải tới. Ta tham gia hay không cũng không có quan hệ gì nhiều tới ngươi mà? Chẳng lẽ đối thủ của các ngươi không phải là Sáng Thế Thần Điện sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc