ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Dạ Quân Mạc thản nhiên nâng khóe miệng: "Ta là người trong lòng nàng."

Bạch Vũ cho hắn một ánh mắt rõ ràng: "Thật không biết thẹn!"

Dạ Quân Mạc cười nhạt đi đến bên cạnh nàng, ôm chặt Bạch Vũ vào trong lòng: "Nhớ lại cái gì?"

Mặt Bạch Vũ đỏ lên, nhớ tới lần đầu tiên nàng và Dạ Quân Mạc hôn môi, vậy mà nàng còn cắn hắn, đánh chết nàng cũng không muốn nói ra: "Không nói cho chàng."

"Không nói sao?" Dạ Quân Mạc tà mị nâng môi, giọng điệu đạm mạc lộ ra uy nghiêm không thể trái nghịch: "Trí nhớ của nàng còn chưa trọn vẹn, cho nên đừng dựa vào trí nhớ mà phán định một người không tốt, đừng dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào trong trí nhớ của nàng."

Bạch Vũ nhíu mày: "Cũng bao gồm cả chàng sao?"

Dạ Quân Mạc nghiền ngẫm cười: "Nàng cứ nói đi?"

Đã bị ngươi ôm vào trong ngực, đương nhiên là tin ngươi. Bạch Vũ bĩu môi: "Người giết ta đến từ Ngũ Hành Đại Lục sao?"

Dạ Quân Mạc cười khẽ, bây giờ hắn khẳng định Bạch Vũ vẫn chưa nhớ tới chuyện nàng bị hại, nhưng đã đoán được người muốn đuổi giết nàng đến từ Ngũ Hành Đại Lục. Nàng là hậu duệ của Sáng Thế Thần, thanh khiết thông tuệ, không cần hắn nhắc nhở, cũng biết nên tin ai, nên phòng bị ai.

Như vậy là tốt rồi, bây giờ hắn cũng không muốn nói cho Bạch Vũ biết, nàng đã chết từ vạn năm trước. Bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ và ca ca thanh mai trúc mã hại chết, bị gia tộc nàng một lòng che chở từ bỏ, hắn tình nguyện để cho chính nàng nhớ lại.

Sau khi Bạch Vũ tỉnh lại, bị Dạ Quân Mạc yêu cầu dưỡng thương ở trong lầu các, chân không ra cửa, đợi cho nàng choáng váng mấy ngày nhớ lại được rõ ràng trí nhớ bách thế, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đã khôi phục ở trong linh mạch của nàng.

Nàng lâm trận đột phá đến Triệu Hoán Sư trung giai, Tiểu Thanh cũng thăng cấp một chút, lực công kích 24, lực phòng ngự 12, sức chịu đựng 15.

Tiểu Thanh đập cánh, ngạo nghễ khoe thành tích với nàng, nhân tiện biểu đạt bất mãn với Tiểu Bạch, vì sao trong khoảng thời gian này chỉ có nó có đồ ăn, ta không có, chủ nhân người bất công, thiên vị!

Bạch Vũ lập tức tỏ vẻ sẽ thưởng cho nó nhiều đồ ăn hơn, về phần Tiểu Bạch thì ngưng đồ ăn lại.

Không có cách nào, nàng vẫn nghèo túng, tuy rằng bán Phi Hồng Chi Nguyệt, hàng tháng mấy ngàn vạn tinh thể thứ phẩm nhập vào sổ sách, nhưng chỉ làm chút đồ ăn đã không còn đủ, tạm thời chỉ có thể cung ứng cho một Triệu Hoán Thú.

Nhưng nàng cũng không sốt ruột, Triệu Hoán Thú chỉ trông vào đồ ăn thăng cấp, năng lực thực chiến quá yếu, nên làm gì chắc nấy mới được.

Tiểu Bạch nghe nói đồ ăn của nó bị ngừng lại, tức giận đến gào khóc, khó chịu đầy mình  .

Nay nó cũng đã là nhị giai, hình thể so với ban đầu lớn hơn gấp đôi, không còn giống một con mèo nhỏ nữa. Lực công kích 19, lực phòng ngự 18, sức chịu đựng 12, tuy nói lực công kích kém hơn Tiểu Thanh, nhưng thuộc tính công kích và phòng ngự đều cao thái quá, hơn nữa tu luyện Phách Thiên Liệt, đã có thể không thèm đếm xỉa đến phần lớn Triệu Hoán Thú nhị giai.

So với Tiểu Thanh khoe thành tích cầu đồ ăn, phương pháp đòi hỏi đồ ăn của Tiểu Bạch cũng rất xuẩn manh (ngu ngốc, đáng yêu), nó tỏ vẻ chủ nhân không cho đồ ăn, nó sẽ ăn ngọc bội Ngọc Kim Cương vất vả khắc ra!

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói Ngọc Kim Cương có thể ăn được, Bách Thú Chi Vương sẽ không nói dối, quả nhiên trong đó có Tiểu Bạch.

Nàng gãi gãi bụng Tiểu Bạch: "Muốn ăn Ngọc Kim Cương đúng không? Làm sao ngươi ăn được, còn không nhả ra."

Tiểu Bạch nằm trên mặt đất, hướng cái bụng lên trời, bị gãi ngứa, chạy loạn trốn tránh khắp nơi, cuối cùng đành phải nhả Ngọc Kim Cương ra, tội nghiệp giao cho  Bạch Vũ.

Ngọc bội được điêu khắc thập phần tinh xảo, nhìn như đơn giản lại vô cùng xa hoa, trên thiên hạ chỉ vẻn vẹn có một món đồ này.

Bình luận

Truyện đang đọc