ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Bạch Vũ chỉ cảm thấy một dòng lực lượng hủy thiên diệt địa càn quét, người trong ánh sáng chính là Thượng Quan Vân Trần!

Thân hình nàng lập tức nhanh chóng lùi lại, lui vào trong rừng trúc bên cạnh. Sát khí khủng bố, cuồng phong như mưa rào gần như diệt sạch cả khu rừng trúc, Bạch Vũ bị dư âm quét trúng, cả người rơi thật xa. Ngực nàng đau không chịu được, đứng lên nhanh chân bỏ chạy.

Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nheo lại mắt, muốn chạy? Để cho ta nhìn thấy còn có thể chạy trốn được sao?

Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị, thần bí khó lường, tiếng ma sát từ trong cỏ cây rậm rạp bốn phía truyền ra, hàng loạt con chuột, mãng xà, dơi, chuột,... vật ly kỳ cổ quái đều đã xông ra, đuổi theo hướng Bạch Vũ.

Những con nhện, chuột... này đều là sinh vật được nuôi dưỡng trong không gian hắc ám, trông không có gì thu hút, nhưng là bá chủ khủng bố nhất trong không gian hắc ám!

Chúng nó sinh sống lâu trong bóng tối, không chỉ thích ứng với bóng tối, hình thể còn lớn đến cực đại, con chuột to bằng con mèo, nhện lớn hơn chim, quan trọng hơn là chúng nó có ngàn vạn con! Voi cũng đánh không lại một đám kiến ăn thịt tiến công, Triệu Hoán Thú lợi hại hơn nữa cũng không đánh lại ngàn vạn đối thủ cùng nhau gặm ăn.

Bạch Vũ đã sớm biết những sinh vật này khủng bố, cho nên nàng mới tình nguyện không chiếu sáng cũng không muốn trêu chọc chúng nó, mà lúc này chúng nó lại gắt gao đuổi theo sau lưng nàng, số lượng còn càng ngày càng nhiều.

Khốn kiếp! Ta lại không trêu chọc các ngươi, đều đuổi theo ta làm gì? Bạch Vũ tức giận muốn mắng người.

"Meo meo - -" Trảm Nguyệt xoay tròn mắt, trên thân người có mùi hấp dẫn chúng nó.

"Mùi gì vậy? Sao ta không ngửi được?" Bạch Vũ ngửi trên thân mình một chút, không có mùi mà? Diendanlequydon –V.O. Chẳng lẽ vừa rồi Thượng Quan Vân Trần nhân cơ hội rắc lên người ta?

"Meo - -" chắc chắn là vậy.

"Giúp ta tinh lọc đi." Bạch Vũ tức giận nói.

"Meo - -" đây không phải độc, không tinh lọc được, nếu không người cởi y phục ra?

Bạch Vũ trừng mắt, bây giờ ta có muốn cởi cũng không có thời gian?

Hàng loạt con nhện, chuột, dơi đã đuổi theo phía sau, chỉ cần nàng dừng lại, bảo đảm lập tức sẽ bị sinh vật đầy đất nuốt sống!

Trảm Nguyệt không làm, yên tâm ru rú trong lòng Bạch Vũ, một bộ lười biếng. Bạch Vũ vô cùng lo lắng gọi Tiểu Bạch ra, cưỡi lên chạy như điên, thấy bộ dạng Trảm Nguyệt trong ngực không hề gấp gáp, tức giận đến mức cái mũi cũng lệch: "Nhanh chỉ đường cho ta, nếu như bị đuổi theo, ta liền ném ngươi xuống, nói không chừng còn có thể ngăn cản bọn chúng một lúc."

Trảm Nguyệt lập tức xù lông, kêu meo meo không ngừng, chỉ một hướng.

Bạch Vũ nhíu mày: "Hướng đó có cái gì?"

"Meo - -" ở dưới vách núi kia, có một hồ nước, địa hình không tệ, có thể tránh né, mặt khác hình như hơi thở còn có chút cường đại.

"Không xác định như vậy, thật sự được không?" Bạch Vũ lắc lắc mặt, nhưng vẫn làm theo Trảm Nguyệt nói, quẹo qua khúc quanh, lủi về hướng Trảm Nguyệt chỉ.

Động vật đuổi theo đã là một mảng lớn chi chít, thỉnh thoảng rất nhiều dơi và chuột còn hiện ra từ hai bên, lao thẳng tới đến trên người Tiểu Bạch. Bạch Vũ gọn gàng linh hoạt đánh toàn bộ chúng nó xuống, gọi Tiểu Thanh ra, dựng lên tường lửa, ngăn cản rắn, chuột bổ nhào lên ở phía sau.

Tiểu Thanh liền phóng ra vài đường tường lửa ở phía sau, nhóm động vật chi chít con sau tiếp nối con trước tiếp tục đuổi theo, hơn một nửa sinh vật chết trong ngọn lửa, nhưng rất nhanh lại có nhiều chuột, dơi hơn bổ sung vào. Tiểu Thanh cố gắng một lúc lâu, số lượng lại không giảm bớt bao nhiêu.

Lòng Bạch Vũ nóng như lửa đốt, đi xuống vách núi, quả nhiên thấy một cái hồ lớn mênh mông vô bờ, Bạch Vũ không hề nghĩ ngợi đâm đầu vào, linh khí hộ thể, rất nhanh lặn xuống đáy hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc