ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

"Cửa chính biến mất? Không thể lại có người vào được nữa?" Phục Mãn giật mình kéo mấy cọng râu mép xuống.

Trong lòng Bạch Vũ dâng lên một loại cảm giác không thoải mái, xoa mi tâm nói: "Bên ngoài đã không còn ai rồi."

"Không còn ai rồi? Ý ngươi nói..." Tử Như nói nửa đoạn lại nuốt xuống, không tới giờ Thần Vực mở cửa thì không thể mở ra, ý không còn ai đương nhiên là đều đã chết!

Thực ra bọn họ là một đội đi vào cuối cùng, tổng cộng sáu đội, chỉ có ba mươi người tiến vào.

Tám mươi đệ tử vào vậy mà một hơi loại bỏ năm mươi người. Chắc chắn năm mươi người này là thiên tài trong cường giả ở bên ngoài, nhưng ở trong này vẫn dễ dàng ngã xuống.

Bạch Vũ cũng không nghĩ tới không gian Thần Sáng Thế sẽ làm tàn nhẫn như vậy, lúc nàng ở trong không gian, từ trước đến nay nơi này đều cực kỳ dịu dàng.

Có lẽ đây mới là bản tính của không gian, cay nghiệt, sát phạt, ưu thắng liệt thái (ý nói khôn thì sống, ngu thì chết) mắt cũng không nháy, nếu muốn gặp được hoàn cảnh tốt, thì phải gánh chịu nổi nguy hiểm.

Vừa vào không gian có thể đạt được phần thưởng thăng cấp, cũng chỉ có nhân tài đủ mạnh mới xứng với phần thưởng nghịch thiên này.

Không thoái mái trong lòng Bạch Vũ dần dần tiêu tan, nhìn cảnh tượng trước mắt, thế ngoại đào nguyên chim hót hoa thơm, nơi rừng sâu núi thẳm loáng thoáng lộ ra kiến trúc cổ kính.

Tháp Ngũ Hành, Bách Bảo Lâu, Dược Viên, còn có Noãn Các mà nàng ở... Phân chia ở trong một tòa trang viên rất lớn, kết giới hình bán cầu bao phủ toàn bộ những kiến trúc này.

Tám hướng chung quanh kết giới theo thứ tự là tám tòa kiến trúc không gian được coi là vật tế cung ứng, lúc này toàn bộ đều là trạng thái phong bế.

Mọi người đi vào cùng một suy nghĩ vội chạy về phía trung tâm kết giới Bách Bảo Lâu, còn có mấy người chạy về phía Tháp Ngũ Hành, sợ đến muộn, thứ tốt sẽ bị người khác lấy đi.

"Đi thôi, chúng ta cũng đến Bách Bảo Lâu." Một đội Bạch Vũ cũng nhanh chóng đến chỗ Bách Bảo Lâu.

Cổng chính Bách Bảo Lâu rộng mở, không từ chối bất kỳ ai tiến vào, bề ngoài trông Bách Bảo Lâu rất nhỏ, diendanlequydon – V.O thật ra không gian bên trong lớn đến kinh người, đi vào giống như vào một vùng hư không, nơi nơi đều là các loại bảo bối bay bay.

Tiện tay chụp lấy chính là Thiên Tài Địa Bảo hiếm thấy, hoặc là một thanh Thần Binh Lợi Khí (vũ khí cấp Thần sắc bén), có xui xẻo cũng là dược liệu cấp bậc ngàn năm!

Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên đến ngây người, bất giác hô hấp bắt đầu dồn dập, ánh mắt nóng bỏng đỏ lên, phục hồi tinh thần lại liền vung tay.

"Đây là của ta, cút ngay!"

"Khốn kiếp, rõ ràng là ta nhìn thấy trước."

"Nhìn thấy trước thì sao? Ta cầm trong tay, không muốn chết thì nhanh chóng buông ra."

"Ngươi muốn chết!"

Tiếng binh khí va chạm giòn vang, linh thuật Thủy, Hỏa xen lẫn, cuồn cuộn ở trong Bách Bảo Lâu, cho dù động tĩnh của bọn họ có lớn như thế nào, không gian trong Lâu đều không có tí ti thiệt hại nào, giống như chỉ là một đám nhóc con đang cãi nhau ầm ĩ.

Bạch Vũ nhìn lướt qua những thứ trôi nổi, tiện tay vớt chút linh quả, liền đi về phía chỗ sâu trong hư không.

Cuối hư không tối đen là năm lối cầu thang mờ tối, tỏa ra năm loại ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ, lục, vàng, xanh, đen, hiện ra trong bóng tối có vẻ đặc biệt rõ ràng.

"Cầu thang? Chẳng lẽ nơi này còn có tầng hai?" Trong mắt Tử Như thoáng hiện lên ngạc nhiên mừng rỡ.

"Ừ, Bách Bảo Lâu có tổng cộng sáu tầng, nơi này chỉ là những thứ nhỏ bay lơ lửng, đồ tốt thật sự đều ở tầng trên." Bạch Vũ dựa vào trí nhớ chỉ vào cầu thang: "Cầu thang năm hệ, chỉ có thể đi vào cầu thang có thuộc tính giống mình."

"Vậy cũng chỉ có thể tách ra trước đi, ta là hệ Kim. Ta đi bên này." Công Tôn Ưởng chọn cầu thang màu vàng trước tiên.

Phục Mãn là hệ Thổ, Tư Minh là hệ Thủy, Tử Như song hệ Thủy, Mộc, cuối cùng quyết định vào hệ Mộc.

Bạch Vũ vòng tay, cân nhắc nàng nên đi cầu thang nào. Nàng có linh mạch năm hệ, đi đâu cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc