ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Phụ trách chủ trì trận đấu này là Thương trưởng lão đã lâu không gặp, Thương trưởng lão có chút ảo não trừng mắt nhìn Bạch Vũ, từ sau khi Bạch Vũ vào Vô Trần Cung, chỉ cần là chuyện có liên quan với nàng đều huyên náo, rối loạn.

Thi đấu khiêu chiến hôm nay khiến cho hắn có loại cảm giác đau đầu, nhìn thấy bộ dạng mọi người trong hai đội hận không thể lập tức tiến lên chém chết đối phương, nói không đúng thì sẽ máu chảy thành sông.

"Tổng cộng có mười ba người trong đám đệ tử ngoại môn có được tư cách khiêu chiến, mỗi người có được cơ hội hai lần khiêu chiến, bây giờ bắt đầu đi." Thương trưởng lão cũng lười nhiều lời, nói một câu mở đầu xong, liền ngồi đợi xem.

Trong mười ba người này bao gồm Tả Viêm, Tả Viêm tỉnh lại, tuy rằng cả người gầy đi một vòng, nhìn qua rất tiều tụy, nhưng hắn vẫn kiên trì tới tham gia.

Người lên đài đầu tiên là vài đệ tử ngoại môn Bạch Vũ không biết, đám người Tả Vũ an ổn ngồi phía dưới, tuyệt không sốt ruột.

Không Đồng Dục ngồi ở đối diện Bạch Vũ, cười dữ tợn với Bạch Vũ: "Nghe nói ngươi tìm vài người muốn bọn họ bái nhập đỉnh Vô Danh?"

Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn: "Có vấn đề?"

"Ha ha, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng trông mong gì nhiều, ngộ nhỡ chọn ra vài tên phế vật, đệ tử chính thức không làm được, còn đột tử ngay tại chỗ thì sẽ không tốt." Hắn vừa mới dứt lời, trong cánh rừng âm trầm liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, vài đệ tử ngoại môn khiêu chiến đầu tiên đã bị xử lý rồi.

Mọi người thấy ở trên đài lưu lại một bãi máu tươi chói mắt, không khỏi run rẩy da đầu. Lúc trước Không Đồng Dục nói muốn khiến cho tất cả những ai dám can đảm khiêu chiến người của hắn đều phải chết, xem ra không phải chỉ là nói không.

Mí mắt Bạch Vũ cũng không nâng một chút, đáp lại Không Đồng Dục là nụ cười nhàn nhạt: "Đa tạ sự nhắc nhở của ngươi, nhưng ánh mắt của ta luôn luôn rất chuẩn, ngươi nên quan tâm một chút bản thân ngươi đi."

Đợi cho sân được chùi rửa sạch sẽ, thiếu niên gầy yếu phía bên Bạch Vũ chỉ đích danh khiêu chiến với đệ tử chính thức dứng chót cùng, một kẻ mập mạp tai to mặt lớn – Bàn Tử.

Không Đồng Dục liếc mắt nhìn đệ tử ngoại môn giống như con khỉ gầy kia, vẻ mặt khinh thường.

Người này hắn biết, thể chất cực kỳ kém, một quyền có thể gục xuống. Tuy rằng Bàn Tử đứng chót, ở trên Vô Trần bảng căn bản là không có thứ tự, nhưng đối phó với con khỉ ốm này vẫn dư sức.

Chỉ nghe phịch một tiếng, thiếu niên gầy yếu té ngã trên mặt đất, nhưng ngay sau đó hắn nâng tay hiện lên một đạo lục mang, thương thế trên người nháy mắt khỏi hẳn, một cái dây mây của Bá Vương Hoa Đằng bảo vệ ở bên cạnh hắn bổ qua.

Một cỗ khí đánh qua nhắm chuẩn càn quét khiến cho Bàn Tử chấn động, không kịp tránh né, bị một chiêu bổ vào.

Bá Vương Hoa Đằng không cho hắn cơ hội thở dốc, cơn mưa tua dây dày đặc đánh về hướng Bàn Tử. Bàn Tử kinh hoảng gọi Triệu Hoán Thú cắt Bá Vương Hoa Đằng ra, đuổi theo thiếu niên gầy yếu điên cuồng công kích.

Một đạo ánh sáng lục sắc lại hiện lên, đệ tử ngoại môn gầy yếu cười dài nhìn hắn, đả thương trên người lại khỏi hẳn.

Sắc mặt Bàn Tử biến thành màu đen, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Vậy mà là linh thuật hệ chữa trị! Lực chữa trị cường đại như vậy, hắn phải tiêu hao tới khi nào mới có thể xử lý tên rõ ràng là yếu đuối này?

Đáp án là không thể. Sau khi hai bên ngươi tới ta đi mấy chục hiệp, thiếu chút nữa Bàn Tử bị Bá Vương Hoa Đằng ghìm chết, thương tổn đầy người bị đưa xuống, máu tươi rơi đầy.

Mọi người nhịn không được trực tiếp hít một hơi khí lạnh, thật là hung tàn! Thi đấu khiêu chiến đã được tiến hành nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua đệ tử ngoại môn cường thế như thế.

Không Đồng Dục cắn răng, xanh mặt. Vậy mà lại thua? Muốn giáo huấn người, kết quả lại bị người giáo huấn, hắn chỉ có thể tự an ủi chính mình tên Bàn Tử kia là  phế vật, người kế tiếp của Bạch Vũ sẽ không có vận may tốt như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc