ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O     

Vạn Thành Tùng dùng sức vỗ vỗ sau lưng Tư Vực Chủ: "Hay thật! Khó trách ngươi sống chết muốn Bạch Vũ xuất chiến, cái loại lực phá hoại đó, ngay cả ta cũng không dám chắc có thể phòng ngự được."

"Vâng, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Vực Chủ đại nhân nhìn trúng Bạch Vũ cô nương như vậy, ánh mắt của Vực Chủ rất tốt!"

"Đúng, đúng, vẫn là Vực Chủ lợi hại!"

Mọi người rối rít khen ngợi, nhưng lại khiến cho Tư Vực Chủ rất ngượng ngùng.

Trời mới biết lúc ấy ông ghét Bạch Vũ cỡ nào, lúc nàng mê hoặc Thánh Quân, cứng rắn tiếp cận, muốn nổi danh ở Đại Lục Thanh Mộc. Phải nói ánh mắt tốt chính là Thánh Quân, quả nhiên cô nương có thể khiến cho Thánh Quân nhìn trúng sẽ không đơn giản, Thánh Quân nhà ông anh minh thần võ, tại sao ông lại ngu xuẩn nghi ngờ quyết định của Thánh Quân chứ?

Bạch Vũ cũng không tập trung vào những lời tán thưởng của mọi người, ánh mắt trong suốt len lén nhìn về phía Dạ Quân Mạc, lại thấy trong đôi mắt màu đen của Dạ Quân Mạc có dòng chảy không vui. Bạch Vũ không hiểu nháy mắt một cái, ta cũng đã giúp chàng đánh thắng cuộc chiến, tại sao chàng còn không vui chứ?

Đang suy nghĩ, Dạ Quân Mạc đã tới trước mặt nàng, bàn tay hơi lạnh dịu dàng nắm ở hông của nàng, không nói một lời kéo nàng đến bên cạnh, dắt nàng đi ở dưới con mắt mọi người.

Mọi người không hiểu ra sao nhìn bóng lưng Bạch Vũ rời đi, hỏi Tư Vực Chủ: "Vực Chủ, đó là vị nào? Tại sao lại dẫn Bạch Vũ đi?"

"Hắn và Bạch Vũ có quan hệ thế nào? Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng? Chúng ta còn chuẩn bị kêu Bạch Vũ đến Khánh Công Yến (yến tiệc chúc mừng) đấy. Tại sao có thể bỏ đi?"

"Chuyện này..." Tư Vực Chủ không biết phải trả lời như thế nào.

Còn lại Vạn Thành Tùng thì đã ngạc nhiên đến ngây người đứng tại chỗ, hắn biết Ám Ưng tới, không nghĩ tới Thánh Quân cũng tới, càng không nghĩ tới Thánh Quân lại kéo Bạch Vũ đi.

Kể từ khi Thánh Quân đi lên ngai vàng, bên cạnh Thánh Quân chưa từng có một nữ nhân, Tô Lăng Dung ở bên cạnh người hơn bảy nghìn năm cũng không đổi được một nụ cười của người, nữ nhân dám can đảm tiến tới bên cạnh người cũng bị người độc chết!

Nhưng là hôm nay hắn đã nhìn thấy cái gì? Hắn nhìn thấy Thánh Quân nhà hắn chủ động đi kéo tay một cô nương! Dám chắc là hắn bị hoa mắt!

Ám Ưng nhàn nhạt mở miệng: "Bạch Vũ cần chữa thương, Khánh Công Yến để sau đi."

Mọi người chợt hiểu ra, cho nên người mới vừa rồi lôi nàng đi là Y Sư sao? Nhìn qua có chút không giống.

Tư Vực Chủ và Vạn Thành Tùng ho khan mấy tiếng, đổi chủ đề, nói mấy câu khích lệ, dẫn mọi người cùng nhau xuống núi.

Cách đỉnh núi không xa, trong một mảnh rừng cây dày đặc, một đôi mắt hoa đào tuyệt sắc ở đó nhìn thấy tất cả, nhìn mọi người rời đi, phát ra một tiếng cười khẽ: "Thú vị, không nghĩ đến tới xử lý chuyện của Đại Lục Thanh Mộc, còn có thể gặp được chuyện thú vị như vậy, thật là quá thú vị!"

"Công tử, người nói cô nương kia sao? Hình như nàng ta gọi là Bạch Vũ, có phải là Bạch Vũ mà Điện chủ đang tìm hay không?" Một gã sai vặt trẻ tuổi non nớt bên cạnh hắn tò mò nói.

"Không chỉ là Bạch Vũ, còn có Dạ Quân Mạc." Nam tử mắt hoa đào cười xinh đẹp, khóe miệng chứa ý nghĩ sâu xa nhìn không thấu.

"Ám Dạ Quân Vương? Không thể nào! Công tử, chúng ta có cần phải thông báo cho Điện Chủ gọi viện binh hay không? Người đánh không lại hắn..." Người trẻ tuổi còn chưa nói hết, trên cái ót liền run rẩy dữ dội.

"Đi theo ta lâu như vậy, gặp chuyện vẫn còn nóng nảy, hấp tấp, Ám Dạ Đế Vương thì thế nào? Bại lộ nhược điểm ở trước mặt người khác, vạn năm trước từng phạm sai lầm, hắn lại dẫm lên vết xe đổ, thật là không nhớ lâu." Trong mắt hoa đào sáng rỡ của nam tử hàm chứa giễu cợt và khinh miệt.

" Nhược điểm gì?" Gã sai vặt mở to hai mắt hỏi.

"Aiz, đi về trước đi, qua không bao lâu, Dạ Quân Mạc sẽ đến cầu xin ta!" Độ cong trên miệng hắn càng nâng lên, dường như trong nụ cười phảng phất lộ ra máu tanh âm ngoan.

Bình luận

Truyện đang đọc