ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Dạ Mộ Bạch bĩu môi: "Vậy là chúng ta cứ đứng đờ ra ở đây à?"

"Tại sao là đờ ra chứ? Chúng ta có rất nhiều chuyện có thể làm, ví dụ như khảo nghiệm thực lực của con một chút, mấy ngày nay con làm sao có thể luyện ma long hắc ám lên thành cấp ba?" Dạ Quân Mạc cười híp mắt nói.

Dạ Mộ Bạch đột nhiên xị mặt xuống, ma long hắc ám quả thực đã lên được cấp ba, thế nhưng phụ thân chưa bao giờ biết chiếu theo cấp bậc trước mặt để khảo nghiệm tiểu tử này, là người thừa kế huyết mạch Sáng Thế Thần, không thể thăng cấp chiến đấu đó chính là thất bại.

Thăng cấp chiến đấu không phải là thuận miệng nói một câu đơn giản như vậy, phụ thân một chút cũng không thủ hạ lưu tình, mỗi lần chiến đấu xong, đều là mình đầy thương tích.

Dạ Mộ Vũ ở một bên cười trộm: "Con triệu hoán thú thứ hai cũng là do ca ca bồi dưỡng ra, cha phải khảo nghiệm hai lần mới được."

Dạ Quân Mạc gật gù: "Thử luôn cả Vũ nhi và Bạch nhi! Hồ ly Linh Lung hệ Kim của Mộ Vũ cũng cấp ba, chút nữa ta cũng thử."

Dạ Mộ Vũ cũng không cười nổi nữa.

Dạ Mộ Bạch cao hứng, coi như cuối cùng cũng không phải chỉ có mình hắn là không may.

Dạ Quân Mạc ở đây làm nghiêm phụ, khảo nghiệm thực lực hai đứa bé, Ngọc Ưu Liên trốn đi, sắp phát điên rồi.

Dạ Quân Mạc hạ độc ả quá ác rồi, ả hầu như ăn sạch giải độc thảo dự phòng cũng không thể tiêu trừ độc tính. Phải biết rằng ả đã ăn hết giải độc thảo năm ngàn tuổi, mới tạm thời áp chế được độc tính.

"Quái lạ! Đây rốt cuộc là độc gì?" Ngọc Ưu Liên hoảng hốt tột độ, độc này nếu không giải hết, các loại dược tính trong giải độc thảo không áp chế nổi, chẳng mấy chốc sẽ lan ra khắp cơ thể, cuối cùng ả bị phát độc mà chết!

Ả chỉ có thể dùng linh khí gom độc tính ngưng tụ lại một chỗ, rồi dùng một lượng lớn giải độc thảo và giải độc linh thuật của triệu hoán thú làm tiêu tan từ từ.

Ả chính vì trúng độc mà phiền não, Thượng Quan Vân Trần lại còn không kiên nhẫn tới thúc giục ả.

"Rốt cục ngươi có động thủ hay không? Dạ Quân Mạc và ngươi thực lực tương đương, nhưng hắn còn mang theo hai đứa bé, đừng nói ngươi không làm gì được hắn. "

"Ngươi nói đơn giản quá, hai đứa bé kia dễ dàng đối phó như vậy sao?" Chúng vô cùng tinh quái, vừa thấy nguy hiểm lập tức ẩn thân chạy trốn, tìm mãi cũng không tìm ra. Ngọc Ưu Liên nghiến răng nghiến lợi.

Thượng Quan Vân Trần giận dữ quát: "Ý của ngươi là ngay cả hai đứa oắt con mà ngươi cũng không đối phó nổi? Chắc ngươi cũng biết Bạch Vũ đã triệu tập mười vạn thú triều sắp công phá vào Sáng Thế Thần Điện rồi. "

"Ngươi nói cái gì?" Ngọc Ưu Liên kinh hãi đến biến sắc: "Ả làm sao có khả năng triệu tập nhiều hung thú như vậy?"

"Ta còn có thể gạt ngươi sao. Nếu không phải là như vậy, ta sẽ không tiếc bỏ tất cả mà xông vào Bình Tây thành tới tìm ngươi? Chủ tướng của Bình Tây thành đã bao vây mấy lớp xung quanh bảo tháp chín tầng, chẳng mấy chốc nữa Bạch Vũ sẽ nhận được tin báo mà qua đây. Ngươi phải nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa." Thượng Quan Vân Trần ở bên ngoài ồn ào, giọng nói vô cùng lo lắng.

Hắn đã một mạch mở đường máu tiến vào Bình Tây thành. Người của Bình Tây thành cũng không làm gì được bọn chúng, toàn bộ chỉ có thể lui lại, đứng xa xa nhìn, nhưng không có nghĩa là Bạch Vũ mà đến đây rồi sẽ không làm gì được bọn chúng.

Lần này hắn được ăn cả ngã về không, dẫn theo tất cả lực lượng của Sáng Thế Thần Điện. Nếu như Ngọc Ưu Liên không thể thành công giết chết Dạ Quân Mạc, Sáng Thế Thần Điện kia coi như xong!

Ngọc Ưu Liên nhăn trán nhíu mày, không ngờ tới cục diện cuộc chiến bên ngoài đột nhiên bị đảo ngược, vốn tưởng rằng dựa vào nền tảng của Sáng Thế Thần Điện thế nào đi nữa cũng có thể cùng Đế Quốc Bóng Tối quyết chiến bất phân thắng bại, ai ngờ Bạch Vũ lại có biện pháp phát động thú triều.

Ả cũng muốn mau sớm giết chết Dạ Quân Mạc, chạy ra hỗ trợ, nhưng vấn đề là ả hiện tại đang trúng độc, Dạ Quân Mạc có giết ả hay không còn rất khó nói.

"Trong khoảng thời gian ngắn e rằng không có cách nào giết chết Dạ Quân Mạc." Ngọc Ưu Liên dứt khoát trần thuật sự việc.

Bình luận

Truyện đang đọc