ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Bạch Vũ rùng mình một cái, nhìn đôi mắt hắn ta tràn ngập ý cười trào phúng, bỗng nhiên nhấc tay tát một cái lên mặt hắn ta.

Thượng Quan Vân Trần bỗng chốc sửng sốt, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ đột nhiên cho hắn ta một bạt tai, không đề phòng, cũng không né tránh.

"Ngươi đoán bây giờ ta có hạ độc không?" Bạch Vũ châm chọc ra tiếng, nhất thời sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đen như than đá.

Bạch Vũ nhân cơ hội đá một cước, tránh ra khỏi người hắn ta. Tính tình Thượng Quan Vân Trần cực kỳ kiêu ngạo, muốn che dấu cảm xúc của chính mình lại luôn luôn che dấu không đến nơi đến chốn, vừa đắc ý liền dễ dàng hí hửng, cái bệnh lông (*lông: ý chửi) này đến bao giờ mới có thể sửa đổi, cho rằng chắc chắn thắng lợi, liền rất lơ là, mới khiến cho Bạch Vũ thực hiện được.

Thượng Quan Vân Trần chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, nhằm để bảo đảm, lập tức thoa thuốc mỡ giải độc mà Sáng Thế Thần Điện đặc chế.

Nói đến cũng châm chọc, phương thuốc mỡ này chính là do Bạch Vũ nghiên cứu chế ra, Bạch Vũ biết Sáng Thế Thần Điện có loại thuốc giải độc vô cùng tốt này, vừa rồi hoàn toàn là không hạ độc.

Thượng Quan Vân Trần ngăn ở lối ra, tức giận lấy ra một cây ngân thương, đâm ra một thương, mang theo lực lượng của bão táp, gió xoáy cuồng loạn, ra tay chính là sát chiêu, không cho Bạch Vũ một chút cơ hội nữa.

Ầm - -

Thủy Qua cắn ngân thương của Thượng Quan Vân Trần một ngụm, mơ hồ không rõ hỏi: "Ngươi chính là chủ nhân của cái tháp này? Chính ngươi đã nhốt ta ở mê cung lâu như vậy?"

Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không nghe rõ Thủy Qua đang nói cái gì, hổn hển rút ngân thương về: “Mãnh thú nho nhỏ lại dám ngăn cản ta, cút đi!"

Đùng đùng - -

Bỗng nhiên, hơn trăm dây leo bổ tới, diendanlequydon –V.O, mắt Thụ Tinh đỏ hồng tức giận trừng hắn ta: "Chính là ngươi, làm hại ta không tìm thấy cố hương, ngươi nói, cố hương của ta ở đâu?"

"Cố hương cái gì? Ta là chủ nhân của các ngươi, là ta nuôi các ngươi lớn như vậy!" Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình đối phó với dây mây của Thụ Tinh, hắn ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mãnh thú hắn ta nuôi trong tháp dùng để ăn người khác sẽ đối địch với hắn ta.

Thủy Qua hừ lạnh một tiếng: "Mới không phải, nếu không nhốt chúng ta vào, chúng ta ở chỗ ban đầu cũng sẽ sống tốt. Bạch Vũ, ngươi đi trước, ta và a Thụ xơi tái hắn ta liền đi qua tìm ngươi."

Bạch Vũ: "... Được."

Thượng Quan Vân Trần ứa ra mồ hôi lạnh, bị hai con mãnh thú cấp 9 bò lên, vậy không dễ dàng có thể thoát thân.

Bạch Vũ bổ ra một con đường, xông ra không gian hắc ám, trước mắt một mảnh sáng ngời, trung tâm trôi nổi ở trên cao tỏa ra hào quang, hào quang vạn trượng khiến cho Bạch Vũ vừa mới đi ra từ không gian hắc ám, một lúc lâu không thể mở mắt ra.

Nàng thu kính mắt nhìn ban đêm lại, cố gắng thích ứng một lúc lâu, mới có thể mở mắt ra.

Trung tâm Tháp Thiên Ky chính là một khối tinh thể cực phẩm cực kỳ hiếm thấy, cung cấp linh khí và năng lượng cho tất cả cơ quan bên trong tháp. Trên cơ bản, tất cả kiến trúc không gian đều sử dụng tinh thể cực phẩm có khả năng cung cấp, nhưng tinh thể cực phẩm quá ít, mấy vạn năm mới có thể ra một khối, bởi vậy kiến trúc không gian cũng rất ít thấy.

Tinh thể cực phẩm của Tháp Thiên Ky là một khối đá hình vuông của quả cầu lớn màu lam, sáng trong như thủy tinh, chiếu rọi ra sắc thái đỏ tươi, trên mặt tinh thể được đặt một quả tim còn đang đập.

Đồng tử Bạch Vũ hơi hơi co rụt lại, tâm đột nhiên níu lên, đau đến hít vào một hơi khí lạnh.

Trái tim của Dạ Quân Mạc!

Tinh thể cực phẩm cung cấp linh khí cường đại, làm cho trái tim liên tục sinh trưởng không ngừng, còn đang không ngừng đập. Nhưng cho dù trái tim này rời khỏi Dạ Quân Mạc thì vẫn có liên hệ với hắn, sẽ gây chia rẽ linh khí trong cơ thể hắn, sẽ chiếm từ thân thể hắn, gạt bỏ linh khí vốn không nên tồn tại trong cơ thể hắn, đây là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, trong cơ thể Dạ Quân Mạc vẫn có hai dòng linh lực tranh đấu tàn sát.

Đập như vậy hoàn toàn chính là một loại hành hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc