ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Trong lòng Phượng Vương không yên, bình thường nữ nhi nhà mình nhìn rất thông minh, sao hôm nay ngược lại bại lộ ra?

"Nếu nàng ta thích dùng độc như vậy, để cho chính nàng ta nếm thử tư vị đi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.

Phượng Vương mạnh mẽ ngẩng đầu, không hiểu rõ ý của Dạ Quân Mạc. Trên lôi đài, bỗng nhiên Phượng Dao kêu thảm một tiếng, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, làn da trên cánh tay bắt đầu biến thành màu đen, nháy mắt lan đến toàn thân.

Phượng Vương quá sợ hãi, đây là trúng độc, trúng Thái Hoàn Lộ!

"Dao nhi!" Phượng Vương đứng lên, nhảy từ trên đài cao xuống đến lôi đài, ôm cổ Phượng Dao.

Thái Hoàn Lộ phát tác nhanh chóng, chỉ qua vài giây Phượng Dao đã chỉ có thở vào mà không có thở ra.

"Dao nhi, con tỉnh, con chống đỡ!" Phượng Vương khóc lớn lên, cầu Thánh Quân: "Thánh quân, cầu xin người cứu Phượng Dao đi..."

Dạ Quân Mạc chỉ thờ ơ nhìn bà ta, thờ ơ.

Ám Lân thở dài: "Phượng Vương, đây chính là thiên hạ chí độc, thuốc giải ở đâu ra?"

Phượng Vương ngẩn ra, lại cúi đầu nhìn Phượng Dao trong lòng, đã đi rồi.

Phượng Vương chỉ cảm thấy không còn chút sức lực, hôn mê.

Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua: "Dẫn đi, lôi đài tiếp tục."

Hai thị vệ vội vàng nâng Phượng Vương xuống, tính cả thi thể Phượng Dao cùng đưa về phủ Phượng Vương.

Mọi người dưới lôi đài yên lặng không nói, lần Đại hội tuyển phi này đúng là lỗ vốn lớn, Đế Quốc đã mất một Triệu hoán Đại Đế, một Phượng Vương ngất đi, nhưng nói cho cùng người dùng độc là chính bản thân Phượng Dao, diendanlequydon – V.O, muốn hại người khác ngược lại hại chết chính mình, thật sự là chẳng trách người khác, chỉ có thể nói là báo ứng.

Thật ra Bạch Vũ có thể giải độc cho Phượng Dao, thiên hạ chí độc không có thuốc giải, nhưng Tịnh Nguyệt lại là độc gì cũng có thể giải.

Chỉ là Bạch Vũ không muốn giải độc cho nàng ta.

Nếu lần này người trúng độc không phải là nàng mà là người khác, đã sớm chết.

Nàng có huyết mạch Sáng Thế, mới có thể miễn cưỡng chống lại độc tố, mới có thể nhanh chóng giải độc. Nếu muộn một chút nữa, bảo bảo của nàng có thể sẽ gặp họa rồi.

Nghĩ đến bảo bảo có thể sẽ bị thương, Bạch Vũ lại không nhịn được.

Nếu chỉ thương tổn đến nàng, nàng có thể xem mặt mũi Dạ Quân Mạc, tha cho Phượng Dao một lần, dù sao nương của nàng ta là Phượng Vương, ép Phượng Vương nóng nảy sẽ không có lợi với Dạ Quân Mạc.

Nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không phát thiện tâm của Thánh Mẫu, muốn độc chết ta và hài tử của ta, đi chết hết đi cho ta!

Sau mấy cuộc tỷ thí, Bạch Vũ càng thêm cẩn thận, đi lên thì thả Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, Băng Hồ và Tiểu Hôi ra, trực tiếp giết ngay lập tức. Ngay cả Triệu hoán Đại Đế cũng không phải là đối thủ của nàng, những người còn lại hoàn toàn không chống đỡ qua được mấy hiệp.

Đại hội kết thúc, rất nhiều người còn chưa phục hồi tinh thần lại, lấy được đệ nhất lại là nữ tử Thánh Quân dẫn từ bên ngoài về, thân phận như vậy có thể làm Vương Hậu sao?

Dạ Quân Mạc đứng lên, chỉ nói một câu: "Phong Bạch Vũ làm Vương Hậu."

"Ta không đồng ý!" Bỗng nhiên Dạ Vương đập bàn đứng dậy, tuy ông ta đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng khi nghe được Bạch Vũ thật sự thành Vương Hậu, ông ta vẫn không tiếp thu được.

Dạ Quân Mạc liếc nhìn ông ta: "Ta không hỏi ý kiến của cữu cữu."

Dạ Vương sửng sốt, sắc mặt nháy mắt đen thui: "Thánh Quân, ngươi có thể suy xét rõ ràng. Huyết mạch Ám Dạ không thể bị một chút nào làm bẩn, nàng ta không xứng làm Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, nàng ta là..."

Ầm - -

Mọi người chỉ nhìn thấy Thánh Quân vung tay lên, Dạ Vương đã bay ra ngoài.

"Cữu cữu rất vui vẻ, không khống chế cảm xúc được, đưa ông ta về nghỉ ngơi thật tốt." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói.

Mọi người một trận ê răng, từ nơi nào nhìn ra Dạ Vương rất vui vẻ vậy hả? rõ ràng người ta nổi giận lôi đình, bay ra ngoài như vậy nhìn cũng rất đau.

Bình luận

Truyện đang đọc