ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Vực Thanh Linh và Vực Thanh Vũ liền nhau, nhưng khoảng cách lại tương đối xa.

Bạch Vũ và Tử Như ra roi thúc ngựa chạy hơn mười ngày đường cũng vẫn chưa tới, mới hiểu được tại sao Dạ Quân Mạc lại không bỏ nàng được. Phạm vi của một Vực thật sự là quá lớn, cho dù liền nhau, nhưng muốn gặp mặt cũng phải đi thật lâu.

Cũng may Dạ Quân Mạc sắp xếp cho Bạch Vũ một chiếc xe dùng Triệu Hoán Thú cấp 4 kéo đi, xe kéo ngày đi vạn dặm, có thể vừa tu luyện vừa lên đường, dọc theo đường đi, Bạch Vũ đã uống cạn 3 bình linh tửu Phương Tình, hấp thu 50 viên tinh thể, nàng còn đưa cho Tử Như 1 bình.

Đối với người mình nhận định, từ trước đến nay Bạch Vũ không hề keo kiệt chút nào.

Đợi đến lúc đến trung tâm Vực Thanh Linh, đã qua hơn nửa tháng, linh lực của Bạch Vũ đã ngưng tụ gần 200 điểm, linh mạch cũng càng ngày càng dồi dào.

Nàng vừa mới chuẩn bị đi đến Phủ Vực Chủ, liền nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên ngoài xe kéo: "Kẻ nào, lại dám xông vào Vực Thanh Linh?"

Tử Như vén rèm lên đi xuống xe, thì ra là mấy đệ tử tuần tra ngăn cản các nàng.

"Chúng ta phụng mệnh Thánh Quân đến đây, trong xe ngựa chính là Vực Chủ tân nhiệm của Vực Thanh Linh, Bạch Vũ. Còn không trở về bẩm báo cho Trưởng lão của các ngươi, để cho bọn họ đến đây tiếp đón." Tử Như lớn tiếng nói.

Mấy tên đệ tử nhìn nhau một cái, chợt cười ha ha: "Đầu năm nay, ngay cả tên lừa gạt cũng dám lý lẽ thẳng thắng, đúng lý hợp tình như vậy, khoác lác cũng phải có đầu óc dài một chút, chúng ta chưa từng nghe nói Vực Chủ tân nhiệm gì hết, Vực Chủ của chúng ta chỉ có Tô tiểu thư – Tô Lăng Dung!"

"Ta thấy căn bản các ngươi chính là người Vực Thanh Phong phái tới phá hoại, thức thời thì mau chóng xuống xe, đừng để cho chúng ta ra tay."

"Các ngươi..." Tử Như nổi trận lôi đình, vẻ mặt lạnh như băng, xoay người nhìn về phía Bạch Vũ ở trong xe.

Bạch Vũ nháy mắt một cái. Chưa từng nghe nói qua có Vực Chủ tân nhiệm sao? Dạ Quân Mạc ra lệnh không thể nào không truyền tới, vậy thì chỉ có thể là Trưởng lão Vực Thanh Linh không truyền đạt lệnh xuống.

Không tới đón tiếp, ngược lại còn để cho đệ tử Vực Thanh Linh bắt người. Đây là trung thành, tận tâm với Tô Lăng Dung, tính không nhận thức Vực Chủ là nàng sao?

Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy bọn họ không nhận, nàng sẽ không làm Vực Chủ được?

Khóe miệng Bạch Vũ yên lặng co rút, hỏi Tử Như: "Ngươi có đánh thắng được họn họ không?"

Tử Như sửng sốt một chút: "Có thể. Chẳng qua là, mới đến đã ra tay, có phải là không hay hay không?"

Bạch Vũ thờ ơ quét nhìn mấy đệ tử một cái: "Không có gì là không hay, đừng làm bị thương đến tính mạng của bọn họ là được."

"Được." Tính tình của Tử Như tương đối lạnh lùng, làm việc hết sức nghiêm túc, làm tùy tùng của Bạch Vũ cũng đâu ra đấy, cẩn thận làm hết phận sự.

Bạch Vũ nói đánh, Tử Như liền không chút khách khí đánh bọn họ một trận, mấy đệ tử bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, liền lăn một vòng bỏ chạy, trước khi đi còn nói ra lời hung dữ, bảo các nàng cứ chờ đó.

Bạch Vũ ngồi xe ngựa, tiếp tục vào trong Phủ Vực Chủ, không bao lâu, mấy người bị đánh sưng mặt, sưng mũi kia người dẫn theo người giúp đỡ trở lại, lần này nhiều hơn không ít, chừng mười đệ tử hung thần ác sát bao vây xung quanh xe kéo.

Tử Như không nói hai lời, cứ đánh, Bạch Vũ ở trong xe ngựa hờ hững nghe từng trận kêu rên.

Hiển nhiên, các đệ tử Vực Thanh Linh không nghĩ tới Tử Như cường hãn như thế, hoảng sợ hô: "Mau, nhanh đi tìm Đại sư huynh tới đây."

Lập tức liền có người chạy nhanh như chớp đi tìm viện binh.

Đại đệ tử Vực Thanh Linh là một tên Triệu Hoán Đại Sư trung cấp, một đôi mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm Tử Như: "Ta tưởng là ai, thì ra là một Triệu Hoán Đại Sư đỉnh cấp, Vực Thanh Phong thật sự khinh thường Vực Thanh Linh chúng ta không có người sao?"

"Chúng ta không phải là người của Vực Thanh Phong." Tử Như lạnh lùng nói. Một Triệu Hoán Đại Sư cộng thêm hơn hai mươi đệ tử, nàng đối phó có chút tốn sức.

Bình luận

Truyện đang đọc