ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Vừa nhắc tới thê tử của mình, cái gì Âu Dương Diệp cũng không quan tâm, trực tiếp quẳng toàn bộ lời nói từ chối chính nghĩa ra sau đầu, túm hai người lập tức đi bắt mạch kỹ càng cho Uyển Kỳ.

Thật ra y thuật của Bạch Vũ tốt hơn Dạ Quân Mạc, nhưng đối với trị liệu linh hồn, ngay từ đầu, thậm chí linh hồn của Uyển Kỳ nàng cũng không cảm nhận được, dứt khoát ở một bên nhìn Dạ Quân Mạc khám cho Uyển Kỳ.

Dạ Quân Mạc bắt mạch cho Uyển Kỳ một lần nữa, lại mở mắt Uyển Kỳ ra, kéo mở miệng Uyển Kỳ ra nhìn nhìn.

Thân thể Uyển Kỳ được bảo tồn cực kỳ tốt, giống như ngủ thiếp đi, trong miệng Uyển Kỳ chứa một viên ngọc châu màu xanh lá.

"Chính là thứ này bảo tồn thi thể và linh hồn của bà ấy?" Dạ Quân Mạc nhìn về phía Âu Dương Diệp.

Âu Dương Diệp gật đầu, trong mắt lộ ra nội tâm bi thương, đau đớn: "Đó là Định Hồn Châu, là ta tự tay tạo ra mất gần hai ngàn bảy trăm năm. Ai biết mới vừa tạo ra, người đầu tiên dùng tới nó lại là Uyển Kỳ."

"Hạt châu này cần chứa một lượng linh khí lớn để nuôi dưỡng, mới có thể phát huy tác dụng. Vậy nên ngươi bày ra khế ước trận hấp linh ở bên ngoài." Dạ Quân Mạc bắt mạch xong, ngồi vào ghế tựa bên cạnh Bạch Vũ.

Âu Dương Diệp không phủ nhận: "Đúng vậy, mãnh thú bên ngoài là ta nuôi dưỡng, chính vì để cho khế ước trận hấp linh hấp thu linh khí. Hạt châu này cần quá nhiều linh khí, ta cũng chỉ có thể làm như vậy."

Bạch Vũ hiểu rõ, khó trách nhìn thấy Âu Dương Diệp thu những tinh thể thượng phẩm này lại như bảo bối, kim khí vốn yêu thích lại thả trên mặt đất, dựa theo sở thích trước kia của Âu Dương Diệp, có thể sẽ không làm như vậy. Đoán rằng Âu Dương Diệp đồng ý gặp bọn họ, một phần nguyên nhân rất lớn là tinh thể thượng phẩm nàng hứa hẹn cuối cùng.

"Ta có thể hỏi thê tử của ngươi bị thương như thế nào không?" Bạch Vũ nhịn không được hỏi.

Âu Dương Diệp im lặng một lúc: "Thật ra ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ nhớ rõ lúc đó ta tạo ra Định Hồn Châu, vô cùng vui vẻ đi tìm Uyển Kỳ, lúc ấy nàng ấy đang hái thuốc trong vườn thuốc của Pháp Thánh Điện, diendanlequydon – V.O, lúc ta đến lại nhìn thấy lưỡi dao khí sắc bén đâm xuyên qua ngực nàng ấy!"

Âu Dương Diệp gắt gao nắm chặt nắm tay, cúi đầu: "Ta ôm lấy nàng ấy, hỏi đệ tử đến truy sát vì sao ra tay với nàng ấy, những đệ tử này lại nói là phụng mệnh làm việc, Uyển Kỳ nàng ấy cấu kết với Ám Dạ Đế Quốc, là gian tế. Gian tế rắm chó! Ngay cả Sáng Thế Thần Điện Uyển Kỳ cũng không ra cửa, hoàn toàn không có khả năng cấu kết với Ám Dạ Đế Quốc. Ta dùng Định Hồn Châu bảo vệ thân thể và linh hồn của nàng ấy, đưa nàng ấy trốn ra khỏi Sáng Thế Thần Điện, từ đó phản bội Thần Điện."

Dạ Quân Mạc trầm thấp mở miệng: "Chỉ sợ lúc bà ấy hái thuốc ở vườn thuốc, không cẩn thận nghe thấy được chuyện gì không nên nghe."

Đột nhiên Âu Dương Diệp ngẩng đầu, trong mắt bốc lên một chút nước mắt. Âu Dương Diệp cũng nghĩ đến chuyện này, quả thật trong Sáng Thế Thần Điện có không ít việc ngầm xấu xa. Thượng Quan gia và Ngọc Ưu Liên vì diệt trừ người chống đối, không biết đã làm bao nhiêu chuyện không thể thấy ánh sáng.

"Ngươi có thể trị khỏi cho nàng ấy không?" Âu Dương Diệp hỏi.

"Cần một chút dược liệu khá quý giá, nhưng bây giờ ta không có, chỉ có thể từ ngươi cung cấp."

"Không thành vấn đề, ta đi tìm Âm Linh Tông lấy." Âu Dương Diệp cực kỳ không khách sáo coi Âm Linh Tông trở thành kẻ xem tiền như rác.

Dạ Quân Mạc viết ra một phần phương thuốc, để cho Âu Dương Diệp nhanh chóng đi lấy thuốc.

Sau khi Âu Dương Diệp cầm phương thuốc rời đi, Bạch Vũ u oán nhìn Dạ Quân Mạc: "Chàng thật sự có thể trị khỏi loại bệnh này?"

"Bây giờ tình hình của bà ấy giống như là linh hồn rời khỏi thân thể, tuy linh hồn vẫn còn đang ở trong thân thể, nhưng đã không còn dung hợp với thân thể, hơn nữa lúc bà ấy chết đi, linh hồn cũng bị thương nặng. Bây giờ ta chỉ chữa trị linh hồn của bà ấy, làm sao để dung hợp linh hồn của bà ấy lại, thì phải hỏi nàng rồi." Dạ Quân Mạc nhìn mắt to xinh đẹp của nàng, nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc