ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

"Biết rồi, cho nên ta mới muốn thúc dẫn chúng ta vào nội thành." Gương mặt Mộ Bạch biểu lộ hàm ý thúc hắn ngốc quá.

Đoàn Vô Huyết nhảy dựng người: "Vậy ý ngươi nói là hắn sẽ lén lút chạy vào nội thành?"

"Đúng vậy, nếu không thì cần theo dõi hắn làm gì? Nếu như hắn làm ra chuyện gì xấu xa ở trong thành, nói không chừng phụ thân sẽ gặp nguy hiểm." Mộ Vũ đôi mắt đen to linh lợi, rất kiên định nhìn hắn.

Đoàn Vô Huyết gật đầu: "Không sai, nội thành rất trọng yếu, chúng ta đã gánh vác bảo vệ nội thành thì tuyệt đối không thể sơ xuất, cha của các ngươi... Ủa? Cha của các ngươi ở nội thành?"

Trong nội thành Bình Tây thành những nhân vật cấp bậc từ Đại Đế trở lên mới có thể cư ngụ ở đó, ngoại trừ lực lượng ám vệ thực lực dũng mãnh và binh lính tuần tra khác như bọn họ vậy. Phụ thân hai đứa nhóc chẳng lẽ là Đại Đế sao?

Xem bọn nhóc yêu nghiệt đến như vậy, thì phụ thân của bọn chúng có là Đại Đế triệu hoán cũng chẳng có gì kì lạ.

Hai đứa bé ngầm thừa nhận.

"Có muốn dắt các ngươi đi tìm phụ thân không?" Đoàn Vô Huyết cười hỏi.

Dạ Mộ Bạch suy nghĩ một lát: "Còn xem xét tình hình rồi mới nói à!"

Đoàn Vô Huyết không còn gì để nói, sắp đến giờ rồi, các ngươi không đi, có cần ham chơi như vậy không?

Đêm đó, Đoàn Vô Huyết dắt theo hai đứa nhóc cùng nhau tiến vào nội thành, bọn nhóc khoác áo tàng hình, giống như gắn chặt một cái đuôi nhỏ vào người Đoàn Vô Huyết, lặng lẽ bước vào nội thành.

Đợi cửa thành đóng lại, lúc bọn người Đoàn Vô Huyết bắt đầu tuần tra, không biết hai đứa bé đã chạy đi đâu rồi.

Đoàn Vô Huyết mặt sạm lại. Hai đứa bé này đâu phải là muốn hắn trợ giúp tìm tung tích Dạ Kiêu Hùng? Rõ ràng chỉ là lợi dụng hắn để được vào nội thành mà thôi, sau khi đi vào liền không cần hắn, rất thẳng thừng bỏ hắn lại một mình.

Tuy rằng hắn phải tuần tra không thể tùy tiện rời đi, thế nhưng bị hai đứa nhóc bỏ lại hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

"Muội muội, nếu Dạ Kiêu Hùng vào đây rồi, hắn sẽ đi đâu?" Hai đứa nhóc đi lang thang khắp nơi xung quanh phủ thành chủ bắt đầu thảo luân nên ôm cây đợi thỏ ở đâu.

Dạ Mộ Vũ suy nghĩ một hồi: "Trấn thạch. Hắn sẽ đi tìm trấn thạch. "

Nội thành cũng có một khối trấn thạch, đây là khối trấn thạch duy nhất ở trong Bình Tây thành.

Tuy khối trấn thạch này cũng có người bảo vệ, nhưng cũng không phòng bị nghiêm ngặt giống như ở ngoài thành, suy cho cùng ở trong nội thành, nếu người của Sáng Thế Thần Điện có thể đánh vào phá bỏ được nó, ước đoán trấn thạch bên ngoài cũng sớm đã bị phá bỏ sạch sẽ rồi.

Dạ Mộ Bạch nghẹo cổ: "Muội nhận định hắn chính là gian tế Sáng Thế Thần Điện rồi không?"

"À... Ờ... Không phải thì tốt hơn, đúng vậy mục tiêu nhất định là ở đó!" Mộ Vũ giọng ấp úng, cười híp mắt gọi ra hồ ly Linh Lung hệ Kim đi tìm vị trí trấn thạch.

Không gian khế ước Dạ Quân Mạc bố trí thực sự quá lớn, bọn họ không thể đơn giản mà nhìn thấu, cho dù biết bên trong nội thành phải có một khối trấn thạch, không tỉ mỉ tìm nó thì cũng không tìm ra được, nội thành Bình Tây thành cũng rất rộng lớn.

Hai đứa bé đi theo một con cáo nhỏ màu vàng thủng thẳng thong thả trên con đường rộng rãi vắng vẻ, ban đêm mát mẻ, cát trắng tựa như ánh trăng chiếu lên người bọn chúng, không gian cực kì yên tĩnh vắng lặng, giống như không có chút nhân khí.

"Nửa đêm, ở nội thành cũng không có người à?" Mộ Vũ đáng thương tiến đến bên người Mộ Bạch, giống như con bạch tuộc bám víu trên người ca ca không buông ra.

Dạ Mộ Bạch biết muội muội của mình đang cảm thấy lạnh, bầu không khí trong nội thành quả thật có chút kỳ quái, loại hơi thở lạnh như băng này hình như là từ phủ thành chủ dày đặc ùa ra, làm không khí chín tầng trời phát lạnh, lộ ra một luồng hơi thở nguy hiểm.

Đây là hơi thở của các gia gia, trưởng lão của trưởng lão viện đằng kia sao? Bọn chúng cũng không lơ là, luôn để ý quan sát trong ngoài thành.

Bình luận

Truyện đang đọc