Edit: V.O
Hai người Lê Tùng bị tù giam bằng nước bọc lại, Lê Tùng cười lạnh một tiếng: "Ngu xuẩn!"
Không ngăn cản Triệu Hoán Thú, bao vây hai người bọn họ thì có tác dụng cái rắm gì? Bốn con Triệu Hoán Thú đã có thể gặm các nàng đến một mảnh vụn cũng không còn dư lại trong nháy mắt, cho dù Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ có lợi hại hơn thế nào đi nữa? Còn có thể một hơi ngăn cản được toàn bộ sao?
"Nên kết thúc rồi." Bạch Vũ thu hồi Tiểu Bạch trong nháy mắt, thả Tiểu Thanh ra, Bạo Liệt Lưu Hỏa không chút khách sáo đập xuống chỗ bốn con Triệu Hoán Thú.
Nhất thời, Lê Tùng không cười được, hắn cũng đã thấy qua được uy lực của con Hỏa Điểu này, cho dù phạm vi công kích lớn không thể tiêu diệt hết được Triệu Hoán Thú của bọn họ, cũng hoàn toàn có thể ngăn cản được bọn chúng.
Kế sách lúc này chỉ có thể cố gắng nhanh chóng giết chết Bạch Vũ, chỉ cần có một con Triệu Hoán Thú có thể xông tới giết chết Bạch Vũ, Tiểu Thanh sẽ biến mất, Tử Như còn dư lại thì không đáng lo.
Nhưng là, mọi chuyện cũng không đơn giản giống như Lê Tùng muốn.
Ầm ——
Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ tung ở trước mặt bốn con Triệu Hoán Thú, cả tòa núi dấy lên ngọn lửa đầy trời, ngọn lửa hủy thiên diệt địa khuếch tán ra, núi Phong Linh rung động một trận.
Khí thế ngập trời giống nước lũ nuốt hết bốn con Triệu Hoán Thú, nháy mắt giết chết hai con, hai con còn dư lại giãy giụa liều chết vọt tới trước mặt Tử Như và Bạch Vũ.
Cùng lúc đó, ngọn lửa lan tràn cũng xông mãnh liệt về phía hai người Lê Tùng, mặt hai người xám như tro tàn, nhìn lửa đỏ tràn đầy trước mặt, liều mạng muốn chạy ra khỏi tù giam bằng nước.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, hai người chết thảm ở trong biển lửa.
Lam Lân Hỏa Tích vọt tới trước mặt hai người biến mất trong nháy mắt, móng nhọn của nó đã hung hăng đâm xuyên qua bả vai của Bạch Vũ, vai Bạch Vũ là một mảnh đỏ sẫm, máu từ trên cánh tay chảy xuống, nhiễm đỏ ống tay áo tàn tạ.
Tử Như co quắp trên mặt đất, che vết bị phỏng ở ngực, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Vũ: "Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?"
Lam Lân Hỏa Tích hóa thành quả cầu lửa đánh ngã Tử Như, vốn móng nhọn vung ra nên đâm thủng đầu của nàng.
Bạch Vũ lại giúp nàng cản, móng nhọn của Triệu Hoán Thú cũng giống như đao giết bò, bị đâm thủng, rất có thể sẽ bị xé thành hai nửa! Thật may là ngọn lửa của Tiểu Thanh kịp thời giết chết Lê Tùng.
Bạch Vũ lấy thuốc Huyết Hoa Tham ra trị thương bả vai, kỳ lạ nhìn Tử Như một cái: "Ngươi chết thì có thể chúng ta sẽ thua."
Bọn họ chiến đấu đoàn đội ít nhất phải giữ lại hai người mới có thể thắng.
Tử Như sửng sốt, không nghĩ tới Bạch Vũ cứu nàng bởi vì lý do đơn giản như vậy.
Tử Như xoay mặt nhìn khắp đỉnh núi bị biển lửa ngút trời bao phủ, thật là mạnh! Còn chưa đột phá thành Triệu Hoán Đại Sư đã mạnh như vậy! Vực Thanh Phong toàn quân tiêu diệt có tám phần công lao phải nhờ vào trên người Bạch Vũ!
Nhớ đến lúc trước nàng còn xem thường Bạch Vũ, nàng liền vô ý thức nóng nảy đến luống cuống.
Tư Vực Chủ cười ha ha, ông cảm thấy đời này của ông cũng chưa từng cười sảng khoái như vậy: "Lệnh hồ Vực Chủ, ngại quá, chúng ta thắng!"
Một đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc của Lệnh Hồ Hùng nhìn chằm chằm Tư Vực Chủ, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Ông ta phí hết tâm tư, chẳng những không thể thắng trận chiến đánh cuộc này, còn hoàn toàn thua mất Vực Thanh Linh, ngay cả nhi tử cũng phải trả thêm vào!
Ông ta phun ra một búng máu lần nữa, tức giận công tâm, ngất đi.
Mọi người ở Vực Thanh Phong cuống quít đỡ ông ta, lập tức đưa ông ta xuống núi.
Tư Vực Chủ cười ha ha đi theo phía sau bọn họ hô: "Đi liền bây giờ sao? Đừng quên đánh cuộc của chúng ta, sai người của các ngươi lập tức rút lui ra khỏi Vực Thanh Linh đi, còn phải dâng lên 8 vạn tinh thể nữa, nếu không ta sẽ tới cửa đòi!"
Chân hai đệ tử đỡ Lệnh Hồ Hùng lảo đảo một cái, đầu cũng không quay lại, chạy nhanh hơn.
Mọi người ở Vực Thanh Vũ ngửa mặt lên trời cười to, nhìn thấy Bạch Vũ và Tử Như đi tới, lập tức liên tiếp khen ngợi các nàng, gần như ánh mắt cũng rơi vào trên người Bạch Vũ.
Thực lực như vậy, thật sự chính là yêu nghiệt!