ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Bạch Vũ đen mặt, Vạn Lý Băng Xuyên quả thật có thể đóng băng nước sông, vấn đề là nhánh sông lớn như vậy, chỉ sợ nàng không đóng băng được, ngược lại nếu là Cửu Huyền Băng Hồ còn có thể.

"Thử xem đi." Dạ Quân Mạc xoa xoa tóc Bạch Vũ: "Chỉ cần tốc độ đủ nhanh là được."

"Nhưng... Nếu như linh thuật của ta không theo kịp, rơi vào nước thì làm sao bây giờ? Ta chỉ có thể dùng tối đa hai lần Vạn Lý Băng Xuyên liên tục." Nàng không lo lắng cho mình, nàng lo lắng Dạ Quân Mạc, nước sông này chính là kịch độc, ngộ nhỡ tách ra với Dạ Quân Mạc, nàng không kịp cứu Dạ Quân Mạc.

Đôi mắt đen nhánh của Dạ Quân Mạc hiện ra ý cười tà tứ: "Sợ cái gì? Ta tin nàng."

Bạch Vũ không từ chối nữa, bây giờ ngoại trừ linh thuật, cũng không có cách nào tốt nữa.

Nàng dùng hết sức, linh khí toàn thân bạo phát ra, nước sông trước mặt nháy mắt bị đóng băng. Dạ Quân Mạc giữ chặt nàng, lập tức chạy lên tầng băng.

Khả năng đóng băng của Vạn Lý Băng Xuyên vẫn tương đối mạnh, tầng băng này vừa ra đã rất rắn chắc, nhưng chưa tới ba giây đã bắt đầu tan băng. Thời gian duy trì Vạn Lý Băng Xuyên liên tục của Bạch Vũ vẫn chưa đủ lâu.

Chỉ một cái chớp mắt, toàn bộ mặt băng dưới chân bọn họ liền tan rã. Sắc mặt Bạch Vũ thoắt cái trắng bệch, bọn họ mới chạy được một nửa, cho dù hai người đã dùng tốc độ nhanh nhất để băng qua.

"Nhìn phía trước, lại dùng một lần nữa." Giọng nói trầm ổn của Dạ Quân Mạc vang lên bên tai Bạch Vũ. Bạch Vũ lập tức tỉnh táo lại, đánh ra Vạn Lý Băng Xuyên, mặt băng tan rã lại bắt đầu ngưng tụ lại, đợi đến lúc lại tan rã, bọn họ vừa mới bước một bước lên bờ bên kia.

Bạch Vũ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy sau lưng nàng đều ướt đẫm, chỉ là trong thời gian nháy mắt đó, nếu Dạ Quân Mạc không nắm bắt được thời gian đủ tốt, dựa vào hai lần Vạn Lý Băng Xuyên của nàng thì hoàn toàn không thể đến được bờ bên kia.

"Cũng may có chàng." Bạch Vũ cười hì hì nhìn về phía Dạ Quân Mạc.

Đáy mắt Dạ Quân Mạc lờ mờ ẩn chứa dịu dàng, diendanlequydon – V.O, sắc mặt bắt đầu xanh xao, đứng không vững ngã xuống.

"Dạ!" Bạch Vũ vội vàng đỡ hắn, lập tức dùng một lần Tịnh Nguyệt cho hắn. Trong lúc qua sông tiếp xúc trực tiếp với nước sông có độc, còn chưa kịp giải độc cho hắn, Dạ Quân Mạc đã trúng độc rồi.

"Ta không sao. Độc đã được giải." Dạ Quân Mạc tựa vào trên người Bạch Vũ, lắc đầu.

"Độc đã được giải, nhưng độc này gây tổn hại đến thân thể, chàng sẽ không được dùng linh khí nữa." Bạch Vũ đau lòng nâng hắn đứng dậy.

Bỗng nhiên, vài tiếng gầm nhẹ từ trong khu rừng phía sau bọn họ truyền đến.

Bạch Vũ nhíu mày, sao đã qua sông lại còn nhiều phiền phức như vậy? Theo lý thuyết, mảnh đất được Âm Linh U Hà vòng trong phạm vi này hẳn là chỗ an toàn, chẳng lẽ còn có mãnh thú?

Nàng đỡ Dạ Quân Mạc cẩn thận đi vào trong, mới bước vào rừng rậm, đột nhiên dưới chân liền hiện ra một khế ước trận.

Ánh mắt Dạ Quân Mạc thay đổi: "Khế ước hấp linh."

Khế ước hấp linh - bản thân nó là khế ước duy trì linh khí một khu vực, hễ là linh khí trong khế ước trận đều sẽ bị hút vào, sinh vật bước vào khế ước trận, linh khí trên người cũng sẽ bị hút đi hết sạch, cuối cùng linh mạch bị tổn hại, kiệt sức mà chết.

"Khế ước thật ác độc." Bạch Vũ có chút nổi nóng nheo mắt lại, không muốn gặp bọn họ, kết quả lại để cho bọn họ tới chịu chết.

Muốn linh khí đúng không? Ta cho! Chỉ sợ ngươi không muốn nổi!

Bạch Vũ lấy ra một khối tinh thể thượng phẩm, bóp chặt lấy, một lượng linh khí lớn vượt lên, lập tức bị khế ước trận hút đi. Bạch Vũ vừa đỡ Dạ Quân Mạc nhanh chóng tiến tới, vừa không ngừng bóp nát tinh thể thượng phẩm.

Linh khí của tinh thể thượng phẩm cũng không phải một khế ước trận bình thường có thể hấp thu được, một khối tinh thể thượng phẩm có thể ngưng tụ ra ít nhất 100 điểm linh lực, linh khí khổng lồ như vậy khiến cho khế ước hấp linh bắt đầu không chịu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc