ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Nói thật, Bạch Vũ vẫn cực kỳ nghi ngờ lúc trước mẫu thân của nàng đã chết như thế nào.

Cho dù có người thừa kế là nàng đây, đã không còn huyết mạch Sáng Thế che chở, dù sao mẫu thân của nàng cũng là nhân vật cấp Thần Hoàng, sao có thể chết vì rong huyết?

Nàng không quá tin là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng có thể là bị người động tay chân, khả năng là người quen vô cùng lớn.

Đáng tiếc lúc trước khi nàng bắt đầu nghi ngờ chuyện này, còn chưa kịp nói với Thạch cô cô, nàng đã bị Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần hại chết, Thạch cô cô cũng chết oan uổng.

Bây giờ đã qua một vạn năm, muốn tra cũng rất khó khăn.

Huống chi muốn tra chuyện này, tất phải về Sáng Thế Thần Điện. Nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ, cái gì cũng không làm được, bây giờ phải sinh hạ hài tử của mình thật tốt mới chính là chuyện quan trọng nhất.

Ánh mắt Dạ Quân Mạc tối đen ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Bạch Vũ, sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên thở dài: "Thật ra, nàng không cần tham gia lôi đài kia, cũng có thể làm Vương Hậu của ta, Vương Hậu duy nhất của ta!"

"Ta biết." Bạch Vũ tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Chỉ là ta càng muốn khiến cho tất cả mọi người thừa nhận ta xứng với chàng!"

"Nói bậy bạ gì đó, đương nhiên nàng xứng với ta!"

"Nếu nói ta không cẩn thận không lấy được đệ nhất thì làm sao bây giờ? Chàng có phong người đệ nhất kia làm Vương Hậu không?" Bỗng nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn trêu tức.

Vẻ mặt Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Không nhất định. Nếu người khác lấy được đệ nhất, lần này sẽ không tính."

Đây không phải là rất xấu sao? Nhưng ta thích, Bạch Vũ cười tít mắt tiếp thụ cách nói này, càng thêm chịu khó tu luyện.

Dạ Quân Mạc cũng tu luyện cùng Bạch Vũ mỗi ngày, diendanlequydon – V.O, thăng cấp giống như ngồi trên tên lửa, rất nhanh đã đạt tới Tôn Giả trung cấp, tốc độ mới bắt đầu chậm lại.

Để ngưng tụ linh lực nhanh hơn, để cho linh mạch Dạ Quân Mạc mau chóng khôi phục, Bạch Vũ cũng làm không ít linh tửu.

Phần Diệt Nguyệt đã không thể thỏa mãn nhu cầu, lần này Bạch Vũ làm Huyết Huyễn Tinh chuyên môn dùng để hấp thu linh khí nhanh hơn trên Ngũ Hành Đại Lục, giống như có ngôi sao sáng lọt vào trong chất lỏng đỏ như máu, lóe ra ánh sáng mộng ảo.

Uống xong một ly, người chưa tới cảnh giới sẽ cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, có cảm giác linh hồn cũng bay ra khỏi cơ thể, rơi vào cơn say mơ mơ màng màng, khó có thể tự thoát khỏi, nếu xui xẻo mà nói, có thể sẽ ngủ ngàn năm không dậy.

Nếu Triệu hoán Đại Sư không cẩn thận uống vào, chỉ sợ sẽ trực tiếp ngủ như chết.

Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đều không băn khoăn như vậy, Huyết Huyễn Tinh là vật phẩm phụ trợ tu luyện vô cùng tốt đối với bọn họ.

Hai người bế quan tu luyện, chờ Đại hội bắt đầu.

Sau đó, Phượng Dao vừa vặn xuất quan. Một đường linh khí ở phía Đông Bắc của cung điện phóng lên trời, chấn động vực sâu, quét ngang Đế Đô.

Mọi người đi ở trên đường cảm thấy cuồng phong đảo qua, bão cát đầy trời, thổi khiến mắt bọn họ mở không ra.

Dời non lấp biển, hơi thở chọi trâu, khí thế của Đại Đế!

Mọi người nhao nhao chúc mừng Phượng Vương.

"Chúc mừng Phượng Vương, chúc mừng!"

"Phượng Dao cũng là Đại Đế, quả nhiên Phượng Vương biết dạy hài tử."

"Chúc mừng Phượng vương, mẹ con hai người là Đại Đế, cũng là giai thoại thiên cổ."

Mặt mày Phượng Vương hớn hở: "Đâu có đâu có, là tự nó cố gắng."

Ngoài miệng khiêm tốn vài câu, thân đã nhanh chóng chạy tới phòng bế quan xem Phượng Dao.

Thần thái Phượng Dao sáng láng, khí thế cả người đều đã khác lúc đầu, trong mắt có thêm một phần ngạo nghễ khinh thường trời cao, người áp lực cường đại làm cho người ta không dám đến gần.

"Tốt! Nữ nhi ngoan, quả nhiên con không làm cho nương thất vọng. Dựa vào thực lực hôm nay của con, chỉ cần không xảy ra chuyện gì trên lôi đài, sẽ nắm chắc Vương Hậu." Phượng Vương vui tươi hớn hở nói.

Ánh mắt Phượng Dao sáng lên: "Cuối cùng Thánh Quân cũng đồng ý tổ chức Đại hội tuyển phi rồi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc