ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Thượng Quan Vân Trần không muốn đi, hắn không muốn nhận thua.

Nhưng đối mặt với hung thú triều không thể địch nổi như vậy, hơn vạn hung thú hắn vất vả triệu tập lại đều khiếp đảm chạy sạch, hắn căn bản không còn biện pháp nào hơn.

Trưởng lão bên cạnh vừa thúc vừa đẩy hắn thoát thân thật nhanh: "Điện chủ, mau chạy đi, mạng sống quan trọng hơn."

Chần chừ một chút, đã có hai tôn chủ tốc độ chậm bị mất mạng ở dưới móng vuốt thú dữ. Trong lòng Thượng Quan Vân Trần nhói một cái, không kiên trì nổi nữa chỉ có thể tranh thủ chạy đi.

Tốc độ của hắn cấp bậc Đại Đế, chạy trên trăm dặm, cuối cùng mới thoát khỏi sự uy hiếp của hung thú triều.

Người và thú của Sáng Thế Thần Điện toàn bộ đều kinh hồn bạt vía vừa trở lại Vạn Trượng sơn trang, còn chưa kịp nghỉ, đàn hung thú đã theo đến.

Bọn người Thượng Quan Vân Trần chưa kịp bàn bạc ra biện pháp tốt gì, liền cuống quít dẫn tất cả mọi người trong sơn trang rút đi.

Bọn họ mới vừa rời đi, Phượng Hoàng Vệ liền chỉ huy thú triều hủy diệt Vạn Trượng sơn trang, rất nhiều hung thú tiếp tục xông tới, tấn công vào Sáng Thế Thần Điện. Đế Quốc Bóng Tối dùng mười vạn thú triều mở đường, bắt đầu phản công toàn diện.

Thượng Quan Vân Trần quay về Sáng Thế Thần Điện, lập tức lệnh cho thủ hạ truyền tin tức đến một số các môn phái trọng yếu và thế gia, bảo toàn bộ bọn họ rút về Sáng Thế Thần Điện, còn một số thế lực nhỏ, hắn không quản được rồi, cũng không kịp quản.

Mệnh lệnh của hắn mới truyền đạt phân nửa, từng tin từng tin xấu liên tiếp truyền về.

"Cấp báo, cấp báo, bẩm Điện chủ, Vạn Mã Môn bị thú triều xông vào, đã thành phế tích!"

"Cấp báo, cấp báo, bẩm Điện chủ, Bạch Vân Các đối mặt với thú triều, chống cự không nổi, tử thương hơn phân nửa, toàn bộ thoái binh."

"Cấp báo, cấp báo, bẩm Điện chủ, thú triều đã đến bên dưới thành Ngao Quang, tường thành chịu đựng va chạm của hung thú được một ngày một đêm, sau đó đổ sụp xuống, tất cả người trong thành đã trốn đi rồi, ước đoán qua hai canh giờ nữa sẽ bị hủy diệt triệt để!"

Thượng Quan Vân Trần đau đầu: "Ngao Quang thành? Thú triều đã đến Ngao Quang thành rồi hả?"

Ngao Quang thành cách Sáng Thế Thần Điện không xa, theo tốc độ như hiện nay, chưa quá mười ngày, thú triều có thể đến Sáng Thế Thần Điện rồi.

Trong lòng hắn dâng lên một cơn sợ hãi, chẳng lẽ Bạch Vũ dự định dẫn thú triều xông tới Sáng Thế Thần Điện thật sao? Nàng thật muốn hủy diệt Sáng Thế Thần Điện?

Đây chính là nơi nàng sinh ra, là chỗ nàng đã lớn lên, cũng là nơi Sáng Thế Thần dành cho nàng. Sáng Thế Thần Điện tuyệt đối không chỉ là một ngôi thần điện mà có ý nghĩa phi phàm trên thế gian, là di tích Sáng Thế Thần!

Một khi Sáng Thế Thần Điện bị hủy, di tích của Sáng Thế Thần ở trên đời này cũng sẽ bị lu mờ, trải qua mấy vạn năm sau, sẽ tiêu tan hầu như không còn gì nữa, đến thời điểm đó ngoại trừ một chút di tích thượng cổ bên trong tình cờ còn sót lại thì còn ai nhớ tới trên đại lục này còn có Sáng Thế Thần?

Bạch Vũ thật sự không quyến luyến chút nào, muốn đích thân phá bỏ ảnh hưởng của Sáng Thế Thần đối với thế gian?

Thượng Quan Vân Trần không tin, hủy diệt Sáng Thế Thần Điện đồng nghĩa với việc hủy diệt cuộc đời của chính nàng, hắn không tin Bạch Vũ sẽ làm chuyện đoạn tuyệt như vậy.

Thế nhưng hắn cũng không thể không lo lắng, cuộc tiến công của một vạn hung thú thật sự xông tới rồi, làm sao đây? Sáng Thế Thần Điện có thể chống đỡ được không? Tuy nói thần điện do Sáng Thế Thần để lại, thế nhưng mười vạn hung thú, nhận định cũng quá sức chịu đựng.

"Điện chủ, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản thú triều thôi! Thần điện nếu như bị xông phá, chúng ta lập tức không thể lui được nữa!" Vài vị tộc trưởng của đại gia tộc lo lắng nói với hắn, ngay cả tộc trưởng Ngọc Nhất Minh của Ngọc gia trốn hoài không ra khỏi cổng cũng đã đến.

Thượng Quan Vân Trần có chút tức giận: "Không phải ta đang nghĩ biện pháp à? Ngươi có biện pháp thì nói ra đi!"

"Nghe nói những thú dữ kia là do Phượng Hoàng Vệ của Bạch Vũ chỉ huy, chỉ cần Bạch Vũ ra lệnh là có thể làm cho bọn chúng dừng lại, không bằng chúng ta đi đàm phán với Bạch Vũ!" Ngọc Nhất Minh yếu ớt đề nghị. Hắn từ trước đến nay nhát gan sợ phiền phức, nhưng đề nghị lần này lại được đại đa số người đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc