ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi quay lại phòng bệnh, chỉ cảm thấy hai mắt của mình ngày càng khó chịu, thế là cô nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.

Sau khi ngủ, cô không hề biết có một người đàn ông ủ rũ mệt mỏi vào phòng bệnh của mình.

Nhìn người phụ nữ mặt mày tái nhợt, toàn thân chằng chịt vết thương trên giường, vẻ mặt Cố Mặc Ngôn càng thêm u ám, sâu trong đôi mắt đen có lửa giận đang bốc cháy.

“Cậu Cố.

” Dương Tùng Đức ở bên cạnh nói nhỏ: “Mợ chủ đã ổn rồi ạ.


“Là ai ra tay, cậu đã điều tra chưa?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hỏi.

“Báo cáo tại hiện trường sắp được gửi đến rồi ạ.


“Ừ.

” Lúc này Cố Mặc Ngôn mới rời mắt khỏi cô: “Vậy trước đó chúng ta đi thăm một bệnh nhân khác thôi nào.


Dương Tùng Đức ngẩn ra một lúc mới hiểu Cố Mặc Ngôn đang nói ai.


Cố Mặc Ngôn di chuyển xe lăn ra ngoài, đi tới trước cửa phòng bệnh của Cố Gia Huy.

Khó khăn lắm Cố Gia Huy mới đuổi Lâm Bảo Châu đi được, anh ta đang ngồi trên giường bệnh, cầm điện thoại thẫn thờ, bối rối không biết có nên gửi tin nhắn cho Tô Thư Nghi để hỏi về tình hình của cô hay không, nào ngờ chợt nghe thấy một tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.

“Vào đi.

” Anh ta đang thắc mắc là ai đến thăm mình, nhưng khi cửa được mở ra và nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn, mặt mũi anh ta lập tức cứng đờ.

“Chú út?” Anh ta thốt lên với giọng điệu có phần ngạc nhiên: “Sao chú lại về?”
Chẳng phải Cố Mặc Ngôn đang xử lí công việc kinh doanh của gia đình ở nước M với ba ư, sao lại về sớm như vậy?
Lẽ nào chú ấy nghe tin Tô Thư Nghi xảy ra chuyện nên mới cố tình về sớm?
Cố Gia Huy lập tức hiểu, bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Ngay cả ba ruột anh ta khi nghe tin anh ta bị thương cũng chỉ gọi điện thoại hỏi thăm qua loa, thế mà Cố Mặc Ngôn lại bỏ mặc tất cả công việc bên đó để trở về?
“Ừ, tôi nghe nói cậu bị thương vì Thư Nghi nên tới thăm.

” Cố Mặc Ngôn nói với giọng điệu khó lường, nét mặt lạnh nhạt.

Cố Gia Huy chau mày: “Cảm ơn chú út đã quan tâm cháu, Thư Nghi! bây giờ thím thế nào rồi ạ?”
Nghe thấy sự quan tâm không thể nào che giấu được trong giọng nói của Cố Gia Huy, đôi mắt đen của Cố Mặc Ngôn lạnh đi vài phần, anh thậm chí còn không trả lời câu hỏi này, trong phòng bệnh chợt chìm trong im lặng gượng gạo.

“Có vẻ như cậu rất quan tâm đến vợ tôi.

” Một lúc lâu sau, Cố Mặc Ngôn mới bình tĩnh lên tiếng, giọng anh rất hờ hững, nhưng không biết vì sao lại loáng thoáng có chút cảm giác áp lực.

Cố Gia Huy nghe ra sự chiếm hữu như có như không đối với Tô Thư Nghi trong giọng Cố Mặc Ngôn, trong lòng bỗng dưng tức giận.

Dù sao mối quan hệ giữa Cố Thành Vũ và Cố Mặc Ngôn vẫn luôn căng thẳng, thật ra anh ta cũng không tôn trọng chú út này lắm, bởi vậy lúc này cũng lười làm bộ làm tịch, chỉ cười khẩy: “Đúng vậy, dù sao cũng là mối tình đầu, đương nhiên phải quan tâm rồi.


Anh ta nói lời này là vì muốn chọc giận Cố Mặc Ngôn, nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn chỉ cười lạnh lùng, chậm rãi đáp: “Vậy thì cảm ơn cậu đã quan tâm.


Cố Gia Huy nghẹn họng không nói nên lời, nhìn vẻ tự kiêu bẩm sinh trên mặt Cố Mặc Ngôn, cuối cùng anh ta cũng nổi giận, ngồi thẳng dậy, lớn tiếng hỏi: “Cố Mặc Ngôn, chú cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc chú đến tìm tôi để làm gì?”
Nhìn dáng vẻ tức hổn hển của Cố Gia Huy, Cố Mặc Ngôn chỉ cười khẩy: “Tất nhiên là để cảm ơn cậu đã cứu vợ tôi.


Câu này của Cố Mặc Ngôn là thật.

Mặc dù anh hơi khó chịu việc Cố Gia Huy đã cứu Tô Thư Nghi ra khỏi đám cháy.

Nhưng nếu không có Cố Gia Huy, có lẽ anh đã không thể nhìn thấy Tô Thư Nghi trong dáng vẻ còn nguyên vẹn này.


Thế nhưng lời cảm ơn này vào tai Cố Gia Huy lại có vẻ chói tai một cách khó tả!
Anh ta giận quá hoá cười, nhìn Cố Mặc Ngôn trên xe lăn, nơi đáy mắt có vẻ chế nhạo: “Phải, tôi đã cứu Thư Nghi ra khỏi đám cháy, không như người nào đó, dù lúc đó có mặt tại hiện trường thì chắc cũng chỉ có thể làm liên luỵ đến Thư Nghi thôi nhỉ?”
Cố Gia Huy vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Mặc Ngôn lập tức trở nên lạnh lẽo, Dương Tùng Đức ở bên cạnh nổi giận, bước tới một bước: “Cố Gia Huy, cậu có ý gì?”
“Ý của tôi rất rõ ràng.

” Cố Gia Huy thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn lướt qua hai chân Cố Mặc Ngôn trên xe lăn: “Một thằng què như chú dựa vào đâu mà có thể cho Tô Thư Nghi hạnh phúc? Nếu sau này chú và Tô Thư Nghi cũng gặp nguy hiểm tương tự, chú có thể cứu cô ấy không? Chú hoàn toàn không thể! Bởi vì chú là một thằng què! Chú! ”
Cố Gia Huy còn chưa nói hết, Cố Mặc Ngôn đã đưa tay ra chính xác nắm lấy đầu gối Cố Gia Huy dưới lớp chăn bông.

Cố Gia Huy giật nảy mình, đề phòng hỏi: “Chú làm gì vậy?”
Nói xong, anh ta cố gắng hất tay Cố Mặc Ngôn ra.

Nhưng không hiểu vì sao Cố Mặc Ngôn chỉ nhẹ nhàng nắm nhưng lại ẩn chứa sức mạnh to lớn, dù Cố Gia Huy có cố gắng thế nào cũng không thoát được.

“Chỉ là với tư cách là bậc cha chú, tôi cảm thấy nên dạy cậu hiểu phép tắc thôi.

” Nét mặt Cố Mặc Ngôn vẫn không thể nhìn ra đang vui hay giận.

“Đồ què!” Cố Gia Huy vốn rất kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được những lời đe dọa và sỉ nhục của Cố Mặc Ngôn, anh ta giãy giụa càng mạnh hơn: “Chú thả tôi ra!”
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn tối sầm, anh đột nhiên siết chặt tay!
Cố Gia Huy lập tức cảm nhận được cơn đau truyền tới từ đầu gối, anh ta nằm phịch ra giường, mặt mũi trắng bệch.

“Đừng cứ mở miệng là mắng người khác què.

” Cố Mặc Ngôn tiếp tục cảnh cáo với giọng điệu lạnh nhạt hơn trước, lần này thêm vài phần nguy hiểm: “Tôi có thể bảo đảm cậu sẽ sống hết quãng đời còn lại trên xe lăn như tôi.


Theo bản năng Cố Gia Huy muốn cãi lại, nhưng cảm giác đau đớn kì lạ truyền đến từ đầu gối khiến anh ta hoảng sợ, lời ra tới miệng cũng cố gắng nuốt xuống.

Anh ta biết, tuy ngồi xe lăn nhưng Cố Mặc Ngôn đã tập rất nhiều loại võ thuật từ nhỏ, có lẽ Cố Mặc Ngôn thật sự có thể bẻ gãy đầu gối anh ta!

Khi thấy cuối cùng Cố Gia Huy cũng yên lặng, Cố Mặc Ngôn mới cười mỉa một tiếng, bỏ tay ra khỏi đầu gối của anh ta rồi quay xe lăn rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

“Cố Mặc Ngôn!” Nhưng anh còn chưa ra khỏi phòng bệnh đã nghe thấy Cố Gia Huy la lên từ phía sau lưng mình.

Anh vẫn không dừng xe lăn, tiếp tục di chuyển về phía ngoài cửa.

“Chú có biết đáng lẽ Tô Thư Nghi sẽ được tôi cứu ra khỏi đám cháy mà không bị thương chút nào, nhưng cô ấy đã liều mạng quay lại lấy một thứ nên mới làm hại cả hai chúng tôi bị mắc kẹt trong đám cháy không!”
Cố Gia Huy vừa nói xong lời này, xe lăn của Cố Mặc Ngôn mới dừng lại.

“Thứ gì?” Anh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi.

Cố Gia Huy không trả lời.

Tô Thư Nghi đã liều mạng đi lấy sợi dây chuyền kia ra ngoài, anh ta biết.

Có lần Cố Thành Vũ uống say đã nói với giọng điệu mỉa mai rằng Cố Mặc Ngôn là một kẻ si tình vô dụng, Trình Thu Uyển đã qua đời mười năm, anh còn ngu ngốc giữ một sợi dây chuyền pha lê không đáng tiền.

Vậy nên Tô Thư Nghi mới liều mạng đi lấy dây chuyền, có lẽ là vì Cố Mặc Ngôn.

Sự đố kị trong lòng lên tới đỉnh điểm, Cố Gia Huy không hề muốn trả lời câu hỏi này của Cố Mặc Ngôn, do đó anh ta chỉ cười khẩy: “Nếu chú muốn biết thì tự mình đi hỏi cô ấy là sẽ biết thôi mà.




Bình luận

Truyện đang đọc