ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 265

Thế là Cố Mặc Ngôn lau miệng, đặt khăn ăn xuống, chuyển động xe lăn: “Tôi đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại, cô ăn tiếp đi.”

Tô Thư Nghi ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, dùng tay quạt gió, trong đầu toàn là dáng vẻ khi3u gợi của Tả Dao kia, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Đàn ông đều không cưỡng lại được sự tán tỉnh như vậy sao? Không có cái chuyện chung thủy gì hết!

Tô Thư Nghi bỗng nhớ tới đêm qua hai người quấn quýt trên sofa, trong lòng càng bực Cố Mặc Ngôn, cũng càng bực chính mình, sao phải để chồng mình đi hẹn hò với phụ nữ khác chứ.

Cô không muốn đi truy tin tiếp nữa, ảnh tối nay đã có thể nộp rồi, nhiệm vụ hoàn thành rồi.

Từ khi nào mà cô trở nên nhỏ nhen như vậy chứt Thay đổi này quá lớn, bản thân cô cũng không chấp nhận được.

Nếu không phải bên cạnh còn có Hiểu Khiết và Lý Nam, tối nay cô còn hận không thể đi tới trước mặt bọn họ, nói với Tả Dao rằng mình mới là vợ của Cố Mặc Ngôn, anh là chồng hợp pháp của cô.

Tô Thư Nghỉ quyết định rời khỏi đây ngay lập tức, không muốn nhìn thấy bọn họ anh anh em em nữa.

Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa định quay về lấy túi xách rời đi, nhưng vừa đi qua cửa phòng trang điểm, một bàn tay to lớn đã đột nhiên vươn ra kéo cô lại.

Ngay sau đó, cơ thể cô không vững liền bị kéo vào phòng trang điểm.

Bàn tay đó đóng cửa phòng trang điểm lại rất nhanh, sau đó khóa nó lại.

Tô Thư Nghỉ khiếp sợ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người ở trong phòng trang điểm là Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn?” Gô kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ăn với Tả Dao à? Anh…”

Tô Thư Nghi còn chưa kịp nói xong, Cố Mặc Ngôn đã đứng dậy khỏi xe lăn, từng bước dồn cô vào góc tường, không cho cô thời gian và không gian để phản kháng.

Cuối cùng, bốp! Cánh tay anh ấn lưng Tô Thư Nghỉ lên tường, hai cánh tay khóa chặt cô, khiến cô không cử động được.

Cố Mặc Ngôn đang “áp tường” cô đấy à?

Tô Thư Nghi trừng to mắt nhìn chằm chằm anh.

Cố Mặc Ngôn nhướng lông mày lên, đáy mắt hiện lên chút hài lòng, giọng nói trầm thấp: “Tô Thư Nghị, giận à? Lẽ nào đây không phải là kết quả mà em muốn sao?”

Tô Thư Nghỉ cắn răng định nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Phải rồi, đây đúng là chuyện mà cô yêu cầu, nhưng khi thực sự xảy ra rồi, sao cô lại tức giận như thế chứ?

Tô Thư Nghi quay mặt đi, không nói gì nữa.

Nhưng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Mặc Ngôn vang lên bên tai.

Cô ngẩng đầu lên liền thấy Cố Mặc Ngôn đang cười với mình, cô chợt phản ứng lại, buồn bực trợn tròn mắt: ‘Cố Mặc Ngôn, anh cố ý chứ gì!”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, không nói gì.

Đương nhiên là anh cố ý.

Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của cô, muốn cô nhận thấy sự nguy hiểm.

Nhìn Tô Thư Nghi đang ghen tuông trước mắt càng thêm giận lấy, khiến người ta yêu thích vô cùng.

Cố Mặc Ngôn cũng hơi không kìm nén được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc