ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 165

“Tôi biết rồi.” Nhưng nhìn bề ngoài anh vẫn không có vẻ dao động quá lớn: “Cậu đi làm việc của mình đi.”

Dương Tùng Đức lau mồ hôi lạnh, gật đầu, đang định đi thì bỗng giật mình vì vô tình nhìn thấy tay vịn xe lăn của Cố Mặc Ngôn.

Lúc nãy Cố Mặc Ngôn đặt tay trên tay vịn xe lăn, giờ anh đã buông ra, nhưng anh ta lại nhìn thấy lớp cao su trên tay vịn xuất hiện bốn dấu tay thật sâu, giống như bị người ta bấu chặt tạo ra vậy.

Lúc Tô Thư Nghi thức dậy, Cố Mặc Ngôn vẫn ở bên cạnh giường của cô. Anh thấy cô tỉnh giấc thì đổ canh gà trong bình giữ nhiệt để bên cạnh ra bát, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Dậy rồi thì uống canh đi.”

Tô Thư Nghi chống một tay ngồi dậy, cô bị thương tay bên phải nên định dùng tay trái nhận lấy bát canh gà. Cố Mặc Ngôn thấy động tác chật vật của cô thì khẽ nhíu mày, cầm lấy cái thìa trong tay cô: “Để anh làm cho.”

Nói xong, anh múc một muỗng canh gà, thổi nhẹ vài cái rồi đưa tới bên miệng Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi thừ người.

Cố Mặc Ngôn định tự tay bón cho cô à?

Cô cũng không ngờ mình lại có được đãi ngộ như vậy, nhưng vẫn há miệng ngoan ngoãn uống canh.

Tô Thư Nghi uống hết muỗng này đến muỗng khác, ánh mắt nhìn Cố Mặc Ngôn đang ở trước mặt mà hơi thấp thỏm lo âu.

Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt như vậy, không nhìn ra vui buồn, làm cô không đoán được anh đang tức giận hay không.

Tô Thư Nghi còn đang suy nghĩ mình có nên chủ động nhắc tới chuyện bị thương hay không, thì đã nghe Cố Mặc Ngôn nói: “Có gì muốn nói à?”

Tô Thư Nghi giật mình, sau đó cười khổ.

Quả nhiên, ở trước mặt người như Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không thể che giấu điều gì cả.

“Em chỉ đang suy nghĩ, có phải anh đang không vui hay không?” Tô Thư Nghi thành thật nói.

“Không vui cái gì?”

Tô Thư Nghi do dự một lúc rồi nói: “Không vui bởi vì em bị thương vì Cố Gia Huy.”

Lúc Tô Thư Nghi nói ra lời này, cô vô thức hạ thấp giọng, giọng nói nghe mềm mại như thể lông chim quét qua trái tim Cố Mặc Ngôn.

Anh nhìn cô, con ngươi vốn u ám giờ đã dịu đi đôi chút: “Ừ, đúng là anh đang tức giận.”

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại thẳng thừng thừa nhận như vậy, làm cô lập tức sững người. Cô vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái đang ngơ ngác, ngạc nhiên trước mặt, mày kiếm hơi nhíu lại: “Sao nào, không hỏi xem vì sao anh giận à?”

“Em… cũng biết vì sao anh lại giận rồi.” Tô Thư Nghi rề rà nói.

Cố Mặc Ngôn nhướn mày cao hơn: “Vậy em nói thử xem, vì sao lại anh tức giận?”

“Bởi vì em là vợ của anh.” Tô Thư Nghi chớp mắt: “Không có người đàn ông nào có thể chịu được vợ mình bị thương vì bạn trai cũ cả…”

Đôi mắt Cố Mặc Ngôn âm thầm trầm xuống.

Nghe Tô Thư Nghi trả lời xong, quả thật anh không biết mình nên giận hay nên cảm thấy bất đắc dĩ đây.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn tưởng rằng anh chỉ có tính chiếm hữu đối với cô thôi ư?

Bình luận

Truyện đang đọc