ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 282

Anh ta hỏi Trình Nam Quyền: “Trình Nam Quyền, anh có biết chuyện xưởng khăn lụa của tôi đóng cửa lúc trước không?”

Trình Nam Quyên gật đầu, xoè tay ra đáp: “Tôi có nghe nói, đóng cửa nhanh lắm, rất thần kì, anh cũng không quan tâm đ ến xưởng gì hết, tiếc thật!”

“Chứ gì nữa, đáng tiếc biết bao!” Quý Trung Khánh măng thầm trong lòng, bà nội nó, tất cả là do tên Cố Mặc Ngôn hẹp hòi chết tiệt kia ban tặng, nếu không khăn lụa của anh ta bán chạy như thế, sao có thể đóng cửa được! Nghĩ tới đây, trái tim anh ta lại đau nhói!

Quý Trung Khánh đảo mắt một vòng, hỏi Trình Nam Quyền: “Tôi nhớ hai năm trước tôi có tặng anh vài chiếc khăn lụa đúng không? Anh có làm mất chúng không thế?”

Trình Nam Quyền không thể đoán ra rốt cuộc Quý Trung Khánh muốn nói gì với mình, nhưng anh ta biết trong lời Quý Trung Khánh nói có ẩn ý không nói rõ.

Anh ta cố ý bảo: ‘Làm sao tôi nhớ được chuyện của hai năm trước chứ”

Quý Trung Khánh vân muốn hỏi cho rõ mới chịu dừng.

Anh ta gục đầu xuống, thở dài, đành phải hỏi thẳng: “Được thôi, anh thông minh hơn tôi, tôi không lấp lửng nữa. Anh nói đi, hai năm trước tôi đã tặng cho anh một chiếc khăn lụa, có đúng không?”

Trình Nam Quyên thừa nhận Quý Trung Khánh đã tặng cho anh ta vài chiếc.

Quý Trung Khánh hỏi tiếp: “Vậy hai năm trước anh có đến khách sạn Thế Kỷ không? Anh có gặp một người đẹp bị bỏ thuốc mê không, có lên giường với người †a không, có bị mất khăn lụa không?”

Nghe xong, Trình Nam Quyền cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, bèn vội hỏi: “Khoan đã, rốt cuộc là gì thế, anh có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện không, thuốc mê gì cơ, phụ nữ, lên giường?”

Quý Trung Khánh không tiện kể hết mọi chuyện về Tô Thư Nghi, dù sao cũng phải giữ thể diện cho người anh em tốt Cố Mặc Ngôn.

Anh ta hỏi: “Anh cứ trả lời hai năm trước anh có đến khách sạn Thế Kỷ hay không là được.”

Trình Nam Quyền cố nhớ lại những chuyện quan trọng đã xảy ra hai năm trước.

Anh ta trả lời: “Tôi có đến đó.”

Vừa nghe thấy Trình Nam Quyền có đến đó, Quý Trung Khánh lập tức trợn to mắt: “Vậy anh có gặp một người phụ nữ bị bỏ thuốc mê không?”

Trình Nam Quyền đáp: “Không có, phụ nữ thì tôi gặp nhiều lắm, tất cả đều mê tôi đứ đừ. Người phụ nữ bị bỏ thuốc mê… không có.

“Cũng không lên giường?”

Trình Nam Quyền nghiêng đầu nhìn Quý Trung Khánh, hôm nay anh ta bị điên à?

Trình Nam Quyền trả lời: ‘Anh không hiểu tôi à? Tôi có tiếng là giữ mình trong sạch, anh không biết sao? Tôi thích phụ nữ, nhưng tôi là một người rất có nguyên tắc, không như anh.”

Quý Trung Khánh cảm thấy cũng đúng, quả thật Trình Nam Quyên có tiếng là giữ mình †rong sạch. Những người trong giới này đều đã từng đi ăn chơi chè chén, chỉ Trình Nam Quyền là chưa từng đi, cũng chưa từng có tin chơi bời nhăng nhít gì.

Không hổ danh là con trai gia đình gia giáo có học vấn, rất có nguyên tắc và phong cách, điều này ngay cả Cố Mặc Ngôn cũng khâm phục.

Trình Nam Quyền không có hứng thú gì với câu hỏi của Quý Trung Khánh. Anh ta cảm thấy câu hỏi vô cùng vô vị, mặc dù anh ta không biết tại sao Quý Trung Khánh lại hỏi như vậy và hỏi để làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc