ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tới khi Tô Thư Nghi tỉnh lại, bởi vì say rượu nên đầu đau như muốn nứt ra.
Cô vật lộn ngồi dậy từ trên giường, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe...
“Em tỉnh rồi à?”
Tô Thư Nghi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi bên bàn ăn trong phòng khách sạn, trên bàn là bữa sáng thịnh soạn.
“Cố Mặc Ngôn?” Tô Thư Nghi sửng sốt một lúc, những ký ức tối qua xông vào trong đầu cô.
Hình như cô bị tổng biên tập Hoàng kia sàm sỡ trong tiệc rượu, Cố Mặc Ngôn xuất hiện kịp thời, cứu mình, sau đó lúc trên xe, hình như còn hôn môi nữa?
Đột nhiên nhớ lại nụ hôn trên xe tối qua, Tô Thư Nghi cảm thấy hai má mình giống hệt như đang bị thiêu cháy.
“Làm sao vậy?” Thấy Tô Thư Nghi ngồi bất động trên giường, Cố Mặc Ngôn lại cất lời: “Khó chịu trong người à?”
Tô Thư Nghi bị anh gọi hồn về, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Phòng của Cố Mặc Ngôn là một căn phòng suite xa hoa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất vô cùng lớn, rọi trên chiếc áo sơ mi trắng Cố Mặc Ngôn mặc trên người khiến nó như được rửa qua một lớp ánh sáng vàng, mang vẻ tao nhã cao quý không nói nên lời.

Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lạ thường kia vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày, không khác gì với trước kia.
Điều này càng khiến cho Tô Thư Nghi có một loại ảo giác, như thể nụ hôn tối qua chỉ là ảo giác của một mình cô mà thôi.
“Không phải.” Cô xấu hổ cười trừ, sau đó vội vàng đứng dậy khỏi giường.

Nhưng vừa đứng dậy, cả người cô đã lập tức sững lại.

Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, rõ ràng là của nam, dài vừa qua đùi.
“Cái áo này?
“Em không nhớ ra sao?” Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày: “Tối hôm qua em uống say, tôi để nhân viên phục vụ nữ thay áo của tôi cho em.”
Hóa ra là nhân viên phục vụ.
Tô Thư Nghi không kiềm chế được mà thở phào nhẹ nhõm, không hề biết rằng toàn bộ sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của mình đều bị người đàn ông nhìn thấy hết.
Khóe môi Cố Mặc Ngôn hơi cong lên, nhưng lúc nhìn Tô Thư Nghi bò dậy khỏi giường, cổ họng anh đột nhiên thắt lại.
Áo sơ mi của anh ở trên người Tô Thư Nghi thật sự vô cùng lỏng lẻo.

Cho dù toàn bộ nút áo đều được cài vào thì vẫn có thể lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh của cô, theo động tác xuống giường của cô, đôi chân mảnh mai của cô lại càng thấp thoáng như ẩn như hiện.
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn bất giác rời đi.
Anh luôn tự cho rằng năng lực tự chủ của mình vô cùng kinh người, nhưng lúc này lại cảm thấy hơi khô nóng, phải uống một ngụm nước đá mới bình tĩnh được một chút.
Tô Thư Nghi cũng không chú ý đến sự khác thường của Cố Mặc Ngôn, cô ngồi xuống ăn cơm.
“Chiều hôm nay tôi sẽ về.” Ăn được một nửa bữa cơm, Cố Mặc Ngôn bỗng nhiên cất lời: “Hai chúng ta đi cùng nhau không?”
Tô Thư Nghi nghĩ đến chuyện ở bữa tiệc đêm qua, ánh mắt u ám tối sầm lại, nhanh chóng gật đầu: “Tôi đi cùng với anh.”
Lúc này cô cũng không muốn quan tâm nhiều, cho dù cô cần công việc này thì cô cũng không thể nào chịu đựng được Cố Gia Huy.
“Được.”
Tô Thư Nghi vừa hay nhớ lại điều gì đó: “Đúng rồi, sao anh lại ở thành phố Q?”

Bàn tay cầm dao nĩa của Cố Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại, khẽ đến mức khó mà phát hiện, nhưng rất nhanh đã ngắn gọn đáp lại cô: “Có cuộc họp đột xuất.”
“Ồ.” Tô Thư Nghi không nghĩ nhiều, chỉ tập trung ăn cơm.
Chờ lúc quần áo đã giặt khô được mang đến, Tô Thư Nghi liền cùng Cố Mặc Ngôn ngồi xe đến sân bay để về thành phố S.
Dương Tùng Đức đã ngồi đợi ở sảnh lớn khách sạn, vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi, trong lòng anh ta không kìm được mà sững lại một chút.
Anh ta vẫn luôn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao ngày hôm qua cậu Cố lại vội vàng đến thành phố Q như thế.

Không ngờ vòng vo lắm chuyện như vậy hóa ra là để tới tìm mợ chủ à?
“Cậu Cố, đây là một vài giấy tờ cần anh ký tên.” Tuy rằng trong lòng Dương Tùng Đức khiếp sợ nhưng anh ta cũng không có can đảm để thể hiện ra ngoài, chỉ đưa giấy tờ cho Cố Mặc Ngôn, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn trộm Tô Thư Nghi.
Nói về cô mợ chủ này, tin tức ngày hôm qua anh ta biết được thật đúng là điên rồ, ai mà ngờ được tình đầu của mợ chủ lại là, ừm, cậu chủ nhỏ nhà họ Cố chứ!
“Khụ.”
Dương Tùng Đức còn đang cảm khái ở đó lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hắng giọng lạnh như băng, Dương Tùng Đức run bắn người một cái, quay đầu lại liền thấy Cố Mặc Ngôn đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Dương Tùng Đức vội vàng cúi đầu im lặng.
Tô Thư Nghi không phát hiện ra sự kì lạ của hai người đàn ông, chỉ ngồi vào xe cùng Cố Mặc Ngôn.
Vừa ngồi vào chỗ của mình trên xe, Cố Mặc Ngôn xem xong văn kiện liền khép lại.

Sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh mở miệng với Tô Thư Nghi: “Thư Nghi, cuối tuần này anh muốn đưa em đi gặp người nhà của anh.”

Thư Nghi?
Tô Thư Nghi đột nhiên bị xưng hô mới của Cố Mặc Ngôn với mình làm cho ngây ngẩn cả người.

Khựng mất vài giây cô mới gật gật đầu: “Được.”
Thật ra Tô Thư Nghi cũng hơi tò mò với người nhà của Cố Mặc Ngôn, gặp mặt một lần cũng là chuyện nên làm.
Tô Thư Nghi cảm thấy chẳng có gì là không đúng hết, nhưng Dương Tùng Đức ngồi đằng trước nghe được câu này lại như bị nện cho một đấm, không nhịn lòng được mà nhìn hai người qua gương chiếu hậu.
Trời ơi, vậy là cậu Cố muốn dẫn mợ chủ về gặp người nhà họ Cố sao?
Thế chẳng phải là…
Dương Tùng Đức không dám nghĩ nữa.
Tô Thư Nghi chẳng mấy chốc đã về đến thành phố S, còn bên phía Cố Gia Huy lại bởi vì một vài việc mà trì hoãn vài ngày.
Vốn dĩ anh ta muốn tính toán hợp tác với tòa soạn của tổng biên tập Hoàng.

Nhưng không ngờ ngày hôm sau vừa ngủ dậy lại được nghe tin chỉ trong một đêm mà tòa soạn của tổng biên tập Hoàng đã bị người ta kiện ra tòa vì đưa tin giả dối ác ý đủ các loại, sắp sửa phá sản đến nơi rồi.
Cố Gia Huy âm thầm sợ hãi.
Anh ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết biến cố đột ngột như vậy chắc chắn không phải chuyện trùng hợp gì hết.
Tổng biên tập Hoàng ở thành phố Q cũng được xem như nhân vật có máu mặt, có thể bị người khác dạy dỗ thành ra như này chỉ trong một đêm, có khả năng chính là do người đàn ông kia!
Không hiểu sao Cố Gia Huy lại cảm thấy lửa giận sôi trào!
Chết tiệt!
Vì sao chứ! Vì sao mà người đàn ông kia có thể vì Tô Thư Nghi mà làm được đến như vậy? Chẳng lẽ người đàn ông đó không hề để ý đến chuyện Tô Thư Nghi là một người phụ nữ đã có chồng sao?
Sau khi vất vả giải quyết cục diện rối rắm ở thành phố Q, Cố Gia Huy mới quay về thành phố S.


Vừa xuống máy bay, anh ta đã thấy Lâm Bảo Châu đến đón mình.
“Gia Huy!” Lâm Bảo Châu vừa nhìn thấy Cố Gia Huy đã vội vàng chạy tới: “Cuối cùng anh cũng về rồi.

Mấy hôm nay em gọi điện thoại cho anh mà sao anh không nghe máy?”
Nhìn thấy gương mặt Lâm Bảo Châu trước mắt trông hao hao giống Tô Thư Nghi, trong lòng Cố Gia Huy bỗng thấy buồn bực không rõ lý do.
“Không có gì, tại anh bề bộn nhiều việc quá, em đi về trước đi.” Cố Gia Huy nói vài câu có lệ, sau đó liền đi thẳng ra ngoài sân bay mà không quay đầu lại.
Lâm Bảo Châu bị bỏ lại đằng sau, nhìn bóng dáng Cố Gia Huy, cụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn kia từ từ cứng ngắc lại.
Trong đầu bỗng dưng nhớ lại mấy ngày trước cô ta gọi cho thư ký của Cố Gia Huy, thư ký đó nói rằng...
“Tổng biên tập Cố ấy à, anh ấy đi công tác ở thành phố Q rồi.

Không phải đi một người đâu, đi cùng một phóng viên của tòa soạn chúng tôi nữa.

Cô hỏi tôi tên gì à? Tên là Tô Thư Nghi.”
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Bảo Châu siết chặt lại, móng tay nhọn như thể đâm thủng được lòng bàn tay!
Tô Thư Nghi! Lại là Tô Thư Nghi!
Rõ ràng chỉ là một bông hoa đã bị dẫm nát thôi mà, sao còn có thể tranh đàn ông với cô ta được!
Lâm Bảo Châu cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm làm điều gì đó, cô ta rút điện thoại ra, gọi vào một dãy số.
“Alo.” Giọng nói lạnh lẽo như băng của Lâm Bảo Châu vang lên: “Anh còn giữ ảnh chụp năm đó không? Ừ, gửi cho tôi, tấm nào tôi cũng cần.”.


Bình luận

Truyện đang đọc