ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Ninh Kiều không ngờ phản ứng của Cố Gia Huy lại dữ dội như vậy, bà giật nảy mình, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, lúc dì nghe được cũng rất sốc.

Ơ kìa Gia Huy, cháu đi đâu vậy?”
Bây giờ Cố Gia Huy hoàn toàn không có tâm trạng nghe Tô Ninh Kiều nói gì nữa.

Anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, lái xe về thẳng công ty.
Ở một bên khác, trong tòa soạn, Tô Thư Nghi và Hiểu Khiết mua sandwich, đang ăn trong phòng trà nước.

Tô Thư Nghi vừa ăn vừa lướt công thức nấu ăn, còn Hiểu Khiết thì ăn không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Thư Nghi.
“Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.” Tô Thư Nghi đã chú ý tới ánh mắt của Hiểu Khiết từ lâu.

Cô không ngẩng đầu lên đã thuận miệng nói.
Khuôn mặt của Hiểu Khiết lập tức đỏ lên, cô ấy hơi lúng túng nói: “Em… Thật ra em cũng không có gì định hỏi, nhưng dạo này trong công ty có tin đồn…”
“Chuyện liên quan tới chị và Cố Gia Huy à?” Tô Thư Nghi nhíu mày.
“Còn hơn thế nữa cơ.” Hiểu Khiết cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm để nói: “Là thế này, trước đó em và chị Khưu Duyệt nhìn thấy chị bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, sau đó nhìn thấy quan hệ giữa chị và tổng biên tập lại không bình thường lắm.


Sau đó chị Khưu Duyệt có một người bạn học đại học Z của chị, chị ta nói, chị ta nói…”
Lúc nghe thấy ba chữ “đại học Z”, trong đầu Tô Thư Nghi ầm một tiếng.
Lúc trước cô rời khỏi thành phố H quen thuộc của mình rồi đến thành phố S xa lạ này cũng là vì muốn thoát khỏi danh tiếng xấu xí kia.
Nhưng ngặt nỗi, sự kiện kia giống như một vết nhơ không thể xóa sạch.

Cho dù cô chạy đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ có người từng nghe nói, cuối cùng sẽ truyền đi giống như một loại virus.
Tô Thư Nghi ăn hết miếng sandwich cuối cùng, thản nhiên mỉm cười: “Bọn họ nói cái gì? Nói là lúc còn đi học chị đã bán thân, hay là nói chị từng quen Cố Gia Huy?”
Hiểu Khiết không ngờ Tô Thư Nghi sẽ nói thẳng như vậy, vẻ mặt cô ấy càng trở nên lúng túng hơn, vội vàng nói: “Chị Thư Nghi, đương nhiên em tin tưởng chị không phải là loại người như vậy!”
Tô Thư Nghi nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn em, Hiểu Khiết.”
Sau khi ăn xong, Tô Thư Nghi trở lại phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy không ít đồng nghiệp còn đang ở xung quanh chỉ trỏ vào mình.
Tô Thư Nghi thản nhiên mỉm cười.
Hai năm trước, cô bất lực chịu đựng những lời chửi bới và lăng mạ như thế này.

Nhưng hôm nay, cô cũng coi như đã trưởng thành, cô biết trốn tránh không giải quyết được vấn đề.

Nếu cô đã không làm sai thì việc gì cô phải sợ những lời đàm tiếu của bọn họ?
Nghĩ vậy, Tô Thư Nghi ngồi xuống, muốn tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.

Nhưng không ngờ, đột nhiên cô nghe “ầm” một tiếng, một người dáng vẻ mệt mỏi đi vào từ ngoài cửa.
Tô Thư Nghi vừa kinh ngạc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Gia Huy mặt mũi tái mét, kích động đi tới trước bàn làm việc của cô, khẽ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, cô đến phòng làm việc của tôi!”
Tô Thư Nghi cau mày, cô đang định từ chối thì Cố Gia Huy cứ như mới ăn thuốc nổ vậy, nhanh chóng trở lại phòng làm việc của mình.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn ngó Tô Thư Nghi càng trở nên kỳ quái hơn.

Khưu Duyệt thì lại càng không sợ chuyện phiền phức, ghen tị nói thẳng với Tô Thư Nghi: “Ôi, sao vậy, tổng biên tập Cố của chúng ta lại muốn nối lại tình xưa với cô à? Chậc chậc, tổng biên tập Cố nhớ nhung tình cũ mà cũng không nhìn xem khi đó cô đã cắm cho anh ta cái sừng lớn cỡ nào.”
Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn Khưu Duyệt, sau đó đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Cố Gia Huy.

Lúc Tô Thư Nghi vào cửa đã nhìn thấy Cố Gia Huy đang đi tới đi lui trong phòng làm việc với tốc độ cực nhanh.
Tô Thư Nghi rất quen thuộc với một Cố Gia Huy như vậy.

Thời còn đi học trước đây, mỗi lần sắp kiểm tra thử hoặc là có chuyện gì khiến anh ta kích động thì anh ta đều sẽ đi tới đi lui như thế này.
“Tổng biên tập Cố.” Cô quan sát sắc mặt của Cố Gia Huy, chủ động lên tiếng: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Cố Gia Huy đột nhiên dừng bước, nhìn Tô Thư Nghi đăm đăm, gần như rít ra một câu nói từ giữa kẽ răng: “Tô Thư Nghi, à không, có phải tôi nên gọi cô một tiếng thím út không?”
Tô Thư Nghi như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Tại… tại sao anh…” Bờ môi Tô Thư Nghi run lên.

Cô còn chưa nói hết thì Cố Gia Huy đã xông tới, nắm chặt lấy vai cô, hung dữ ngắt lời cô.
“Hỏi tại sao tôi biết à? Chuyện này không quan trọng!” Thấy Tô Thư Nghi không phủ nhận, Cố Gia Huy liền biết tất cả đều là thật, điều này khiến anh ta càng phẫn nộ hơn: “Tại sao cô không nói cho tôi biết! Giấu diếm tôi thú vị lắm à!”
Cố Gia Huy vừa nghĩ tới lúc trước mình giống như một thằng ngu, đưa Tô Thư Nghi đi phỏng vấn Cố Mặc Ngôn, rồi còn nói tới vợ của Cố Mặc Ngôn ở trước mặt anh, có lẽ lúc đó cả Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đều nhìn anh ta như một trò đùa!
Cố Gia Huy nắm lấy cánh tay Tô Thư Nghi rất chặt, đau đến mức sắc mặt Tô Thư Nghi tái đi.

Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa, gầm nhẹ: “Cố Gia Huy! Anh tỉnh táo một chút đi! Tôi không định giấu diếm anh chuyện này, chẳng qua là bản thân anh chưa từng hỏi!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn rúm lại vì đau của Tô Thư Nghi, Cố Gia Huy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Anh ta đột nhiên buông Tô Thư Nghi ra, lảo đảo ngã ngồi xuống ghế sofa, tay vùi sâu vào tóc, đau khổ ôm đầu rồi lẩm bẩm một mình: “Tại sao… Tại sao cô lại muốn kết hôn với Cố Mặc Ngôn… Tại sao hai năm trước cô lại phản bội tôi…”
Nhìn thấy Cố Gia Huy như vậy, trái tim Tô Thư Nghi quặn đau.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, trong sân trường từng có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, mỗi sáng sớm đều sẽ đạp xe đạp đợi ở dưới lầu ký túc xá của cô, đưa bữa sáng tươi ngon vừa mới mua cho cô, nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt rồi nói với cô: “Chào buổi sáng, Tô Thư Nghi.”

Tình cảm đã từng tốt đẹp như vậy, rốt cuộc tại sao lại đi đến tình cảnh như bây giờ.
Tô Thư Nghi cắn môi, cố nén nước mắt trong hốc mắt.
Cô đã từng cho rằng mình rất hận Cố Gia Huy, nhưng hôm nay nhìn thấy anh ta như vậy, cô phát hiện mình thật sự không hận nổi.
Nói ra thì anh ta cũng rất đau khổ.

Thân là con cưng của trời, nhưng bởi vì cô mà đã phải chịu quá nhiều tủi nhục và đau lòng.
Cô há miệng, muốn an ủi Cố Gia Huy vài câu, muốn nói cho anh ta biết năm đó mình không phản bội anh ta.

Nhưng câu nói sau đó của Cố Gia Huy lại tàn nhẫn đập nát những lời đã đến khóe miệng của cô.
“Tô Thư Nghi!” Cố Gia Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy bây giờ đã trở nên đỏ ngầu: “Khốn kiếp! Cô yêu tiền đến vậy sao? Vì tiền mà cô có thể gả cho tên tàn phế Cố Mặc Ngôn à?”
Chút sắc hồng trên mặt Tô Thư Nghi cuối cùng cũng biến mất, cô nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt không thể tin nổi, giọng nói run rẩy: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói có phải cô có thể làm bất cứ việc gì vì tiền không!” Cố Gia Huy đứng phắt dậy, tiến tới gần Tô Thư Nghi: “Lúc trước cô vì tiền mà phản bội tôi phải không? Sau đó cô lại phí hết tâm tư để dụ dỗ chú tôi, cũng là bởi vì tiền của chú ấy? Đúng chứ? Tô Thư Nghi, cô đúng là giỏi quá đấy!”
Tô Thư Nghi nhìn chằm chằm Cố Gia Huy, như thể chưa từng quen biết người này.
“Cô nói chuyện đi chứ Tô Thư Nghi!” Thấy Tô Thư Nghi không đáp lời, Cố Gia Huy càng ép chặt hơn: “Nếu như lúc trước cô biết tôi chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố, có phải cô cũng sẽ kết hôn với tôi không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc