ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 578

“Tránh ral” Tô Thư Nghỉ ném tay Trình Nam Quyền ra, giọng nghẹn ngào quát: ‘Không cần anh phải giả bộ làm người tốt.”

Trình Nam Quyên nhặt khăn tay bị Tô Thư Nghỉ ném sang một bên, một lần nữa đặt lại vào tay Tô Thư Nghi: ‘Lau khô mặt trước đi.”

“Có liên quan gì tới anh chứ?” Nghĩ đến việc Trình Nam Quyên là anh trai của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi liền không thể nào kìm nén được cơn tức giận: ‘Bây giờ thì hay rồi, cả Cố Mặc Ngôn và mẹ đều không tin tôi, trên thế giới này không có ai chịu tin tưởng tôi cả, mục đích của em gái anh đã đạt được rồi, anh không cần phải ở đây mèo khóc chuột giả từ bi!”

“Tôi tin tưởng cô” Trình Nam Quyền cũng không tức giận khi Tô Thư Nghi hét to với mình, anh ta nhìn cô nhẹ nhàng nói.

“Anh tin tưởng tôi?” Nghe thấy Trình Nam Quyền nói vậy, Tô Thư Nghi nhất thời ngẩn người ra, Trình Nam Quyên tin tưởng cô?

“Ừm.” Không chút do dự, Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, nói lại một lần những lời vừa nói: “Tôi tin tưởng cô.”

“Vì sao!?” Tô Thư Nghỉ có hơi khó hiểu.

Cuối cùng cũng có người nói tin tưởng cô, nhưng lại chính là một người mà cô không nghĩ tới nhất: ‘Anh không tin em gái mình, ngược lại đi tin tưởng tôi?”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói chuyện, trên mặt Trình Nam Quyền hiện lên sự xấu hổ.

Cũng phải, trên thế giới này có lẽ có rất ít người không tin tưởng người thân của mình, mà lại đi tin tưởng một người ngoài.

Do dự một chút, Trình Nam Quyền chua xót nói: “Tôi đã nhìn Thu Uyển từ nhỏ đến lớn, cũng khá hiểu em ấy, đối với những thứ mình thích, em ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”

Nhìn vẻ mặt của Tô Thư Nghỉ vẫn tràn đầy nghỉ ngờ, Trình Nam Quyền ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp: ‘Khi Thu Uyển vẫn còn học nhà trẻ, có một cô bé cùng lớp mang đến một con búp bê rất xinh đẹp, Thu Uyển vô cùng thích nó, liền hỏi cô bé kia có thể cho con búp bê kia cho con bé không. Cô bé ấy cũng rất thích con búp bê, cho nên không đồng ý.”

“Sau đó khi Thu Uyển đang chơi cùng với cô bé kia, bỗng nhiên khóc lớn đi tìm cô giáo, trên cánh tay còn có vài vết máu do bị cào bằng móng tay, nói rằng là do bị cô bé kia cào.”

“Nhìn thấy Thu Uyển khóc rất to, cô giáo liên gọi phụ huynh của cô bé kia và tôi đến trường học. Tôi vừa đến trường, Thu Uyển đã ôm lấy tôi khóc lóc nói, nói em ấy thật sự quá thích con búp bê kia, cho nên chỉ muốn lén ôm một chút mà thôi, không ngờ bạn nữ đó nhìn thấy lập tức đánh em ấy.”

“Cô bé kia luôn nhỏ giọng nói mình không có đánh Thu uyển, nhưng có lẽ đã bị tiếng khóc cùng vết máu trên cánh tay của Thu Uyển dọa sợ, nên không dám quá thanh minh cho mình. Kết quả phụ huynh cô bé kia thật sự tưởng là con gái nhà mình đã cào Thư Uyển, vô cùng xin lỗi mà dõ dành Thu Uyển, còn đem con búp bê kia đưa cho em ấy, lúc này Thu Uyển mới không khóc nữa.

“Sau này, có lẽ cô giáo cũng cảm thấy cô bé kia thường ngày yên tĩnh sẽ không đánh người, nên đã đi điều tra video giám sát, không ngờ lại nhìn thấy khi hai cô bé đang chơi, Thu Uyển đột nhiên cào mình bị thương, sau đó khóc lóc chạy đi tìm cô ấy.”

“Nghĩ là trẻ con cãi vã với nhau, hơn nữa mọi chuyện cũng đã được giải quyết, nên cô giáo cũng không nói toạc ra, mà chỉ kêu tôi lên nói với tôi một chút về vấn đề này, bảo tôi về nhà dạy dõ lại Thu Uyển.”

Nói xong Trình Nam Quyền có hơi ngại ngùng nhìn về phía Tô Thư Nghi, nghĩ thầm chuyện lần này có lẽ cũng là do Trình Thu Uyển tự mình làm nên, mục đích chính là muốn khiến Cố Mặc Ngôn không tin tưởng Tô Thư Nghi.

Nghe thấy Trình Nam Quyền nói như thế, trong lòng Tô Thư Nghi có hơi phức tạp, không ngờ Trình Thu Uyển khi còn nhỏ cũng đã tâm cơ đến thế.

“Thế nên, ý của anh chính là Trình Thu Uyển thích Cố Mặc Ngôn như vậy, hoàn toàn sẽ không từ bỏ, trước đó nói sẽ không xen vào giữa tôi và Cố Mặc Ngôn cũng là nói dối?”

Bình luận

Truyện đang đọc