ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 555

Thấy cô nàng nhân viên bán hàng chỉ lúng túng cười mà không trả lời câu hỏi của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi sao lại không hiểu ý cô ấy chứ. Thế nên, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Khi Tô Thư Nghỉ nhìn mình đứng cùng Trình Thu Uyển trong gương thử đồ, cô hoàn toàn bị hào quang của cô ta che lấp.

Đặc biệt là vì mặc cùng một bộ quần áo, nên càng khiến cô thua kém Trình Thu Uyển về mọi mặt.

“Này, tôi hỏi cô đấy, sao cô không trả lời hả?” Trình Thu Uyển trông thì có vẻ như đang oán trách nhân viên bán hàng một câu, nhưng thực ra trong lòng cô ta đã âm thầm giơ ngón tay cái lên cho cô ấy. Nhân viên bán hàng này vừa rồi còn có vẻ ngây ngô ngờ nghệch, nhưng bây giờ đầu óc cũng sáng suốt đấy. Gô ấy im lặng như vậy rất hợp ý cô ta.

Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ cuối cùng cũng hiểu tại sao cô ta nhất quyết muốn mình thử bộ đầm này. Trình Thu Uyển cố tình muốn nhìn thấy cô mất mặt.

‘Tôi không thích bộ trang phục này, tôi đi thay đây.’ Tô Thư Nghi nói xong cũng không nhìn Trình Thu Uyển, mà đi thẳng vào phòng thay đồ.

Sau khi thạy thành quần áo của mình xong, Tô Thư Nghi nhìn bộ lễ phục màu xanh dương, trong lòng chỉ cảm thấy lửa giận đang bốc lên bừng bừng. Chơi trò mèo này có vui không? Có vui không hải Nhưng khi cô nghĩ về bộ dáng mình mặc cùng một bộ quần áo đứng cùng chỗ với Trình Thu Uyển, cơn tức giận của Tô Thư Nghỉ lại biến thành tủi thân và tự ti.

Để bản thân nhận ra chênh lệch giữa mình và cô ta, có phải là mục đích mà Trình Thu Uyến rủ cô ra ngoài không? Nếu đúng như vậy, Tô Thư Nghi phải thừa nhận rằng cô ta đã thành công rồi. Bây giờ quả thật trong lòng cô đã cho rằng mình không bằng Trình Thu Uyển.

Ở trong phòng thay đồ, khó chịu một lúc, đến khi bước ra ngoài, Tô Thư Nghi bước thẳng ra khỏi cửa tiệm mà không thèm chào hỏi gì Trình Thu Uyển.

Tô Thư Nghỉ thầm nghĩ: Cho dù cô là một bức tượng đất thì cũng biết tức giận. Nếu đã biết mục đích của Trình Thu Uyển, vậy cần gì phải tốn công làm những hành động ngoài mặt kia, mình cứ dứt khoát rời đi luôn cho nhanh.

Trình Thu Uyển cũng không quan tâm đến thái độ của Tô Thư Nghi. Dù sao thì cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi.

Trình Thu Uyển hài lòng chỉ vào bộ quần áo cô ấy vừa thay ra và nói với nhân viên tư vấn: “Hãy gói cái này lại cho tôi, tôi sẽ không thay bộ trang phục trên người ra mà thanh toán hóa đơn luôn.”

“Được, xin cô hãy chờ một xíu.” Nhân viên bán hàng lễ phép đáp lại, rồi không nói thêm gì nữa, lấy quần áo của Trình Thu Uyển, rồi xoay người đi tới quầy.

“Chờ đã.’ Trình Thu Uyển lại chỉ vào những túi lớn túi nhỏ mà Tô Thư Nghi đặt ở chỗ nghỉ ngơi: “Cũng gói luôn những thứ đó lại cho tôi rồi gửi thẳng đến nhà tôi. Bây giờ tôi sẽ cho cô địa chỉ.”

‘Được.’ Nhân viên bán hàng cung kính đáp lại rồi lấy một tờ giấy và bút từ trong túi đồng phục ra đưa cho Trình Thu Uyển.

Quan sát trong một thời gian dài như vậy, cô ấy đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Chẳng trách vừa rồi lúc cô ấy nói có thể giao hàng đến tận nhà thì cô ta lại không vui, hẳn là muốn cố ý làm khó dễ cô gái vừa rời đi kia.

Mặc dù không có ấn tượng tốt với cô gái trẻ xinh đẹp này, nhưng vì chuyện không liên quan đến mình nên cô ấy cũng không thể nói gì, vấn nên làm tốt công việc mình đảm nhận thì hơn.

Khi Tô Thư Nghi trở về nhà, Cố Mặc Ngôn đã tan làm về. Lúc này, anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem thời sự _ buổi tối.

‘Không phải anh không cho em ra ngoài sao?” Cố Mặc Ngôn kéo tay Tô Thư Nghị, để cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Chân em vần chưa khỏi hản, mấy ngày tới không nên ra ngoài nữa.”

‘Chân em không có việc gì.” Nghe giọng điệu quan tâm của Cố Mặc Ngôn, trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy ấm áp. Tâm trạng tồi tệ của cô cũng tốt lên rất nhiều.

‘Hôm nay em đi đâu vậy? Sao trông em có vẻ không vui thế?” Nhìn thấy vẻ tức giận ân ẩn trên người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn vuốt tóc cô tò mò hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc