ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 427

Đột nhiên hai người im bặt.

Trong không khí cũng toàn là sự oán giận.

Tô Thư Nghỉ cầm cuốn tạp chí lật tới lật lui nhưng cũng không vào đầu được một chữ.

Tô Thư Nghỉ cho rằng, nhất định Cố Mặc Ngôn lại gọi điện thoại giúp đỡ Lâm Bảo Châu và nhà họ Lâm rồi, anh từng hứa anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô phải chịu một chút xíu ấm ức, nhưng bây giờ thì sao? Anh nói lời nhưng không giữ lời.

Cố Mặc Ngôn nghĩ, mình nên kể chuyện hồi nhỏ Lâm Bảo Châu từng cứu mình cho Tô Thư Nghi nghe, do không thể thấu hiểu nên giữa hai người mới có hiểu lầm.

Đồng thời, anh cũng muốn xin lỗi Tô Thư Nghi, anh thật sự đã nợ cô rất nhiều.

Cố Mặc Ngôn khẽ ho một tiếng, anh phá vỡ sự im lặng trong phòng rồi nói: “Tô Thư Nghị, thật ra mấy ngày hôm nay anh vấn luôn bận rộn đều là vì chuyện của nhà họ Lâm.

“Em biết, anh không cần phải giải thích với em” Đột nhiên Tô Thư Nghi lại không muốn nghe anh giải thích, vừa nghe đến Lâm Bảo Châu và nhà họ Lâm là cô lại thấy buồn nôn.

Cô có thể tưởng tượng ra được gương mặt vệnh vênh váo váo của Lâm Bảo Châu, vừa rồi lúc chạm mặt ở cửa, cô đã thấy được sự kiêu ngạo trên gương mặt cô ta.

“Tô Thư Nghi, em không biết.’ Cố Mặc Ngôn vừa trông thấy thái độ không chịu phối hợp này của Tô Thư Nghi thì càng thêm nôn nóng: “Thật ra, Lâm Bảo Châu là…

Tô Thư Nghỉ bỗng bỏ cuốn tạp chí xuống rồi đứng lên, cô nói: “Xin lỗi, Cố Mặc Ngôn, em muốn đi vệ sinh.”

Cố Mặc Ngôn đột nhiên không biết phải làm sao với cô, anh không ngờ Tô Thư Nghỉ lại phản cảm với ba từ Lâm Bảo Châu này như thế, thậm chí cô còn không cho anh một cơ hội để giải thích.

Nếu như cô không biết Lâm Bảo Châu chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện của hai năm trước còn đỡ. Giờ cô biết rồi, cô càng ghét người này hơn.

Tô Thư Nghi nhốt mình trong phòng vệ sinh, hốc mắt cô đỏ ửng.

Cố Mặc Ngôn không hiểu được nỗi ấm ức trong lòng cô.

“Tô Thư Nghỉ.” Cố Mặc Ngôn khẽ nói: ‘Em nghe anh giải thích đã, anh đối xử như thế với Lâm Bảo Châu là có lý do.”

Lý do ư?

Có thể có lý do gì được? Cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Tô Thư Nghi cười khổ.

Anh đã tha cho Lâm Bảo Châu, còn vớt vát lại tổn thất kinh tế của tập đoàn nhà họ Lâm, đây đều là sự thật.

Nếu như anh thật sự quan tâm đến cô, thật lòng muốn bảo vệ cô, sao anh có thể buông tha cho những người đó, không dạy cho Lâm Bảo Châu và nhà họ Lâm một bài học chứ? Lỡ như bọn họ còn đến gây chuyện thì sao?

Nỗi đau của hai năm về trước vẫn còn ngay trước mắt, lẽ nào còn muốn cô trải qua một lần nữa hay sao?

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ chỉ thấy oán giận.

Cô không phải người mang nặng lòng báo thù, nhưng mọi chuyện Lâm Bảo Châu làm với cô, cô thật sự không thể tha thứ được, những chuyện đó như đã hủy hoại cả cuộc đời của cô.

Nhưng nay, Cố Mặc Ngôn vẫn luôn miệng nói muốn đòi lại công bằng cho cô lại đang giúp đỡ kẻ đầu sỏ này?

Bình luận

Truyện đang đọc