ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 517

“Vậy việc anh giả vờ hai chân mình đã tàn tật cũng là vì muốn đề phòng Cố Thành Vũ ư?” Tô Thư Nghi hỏi.

“Ừ, anh cảm thấy có chỗ kỳ lạ nhưng lúc đó anh còn quá nhỏ và cũng không có cách để bảo vệ bản thân. Anh giả vờ hai chân mình đã tàn tật thì Cố Thành Vũ mới không đề phòng anh nữa. Anh còn lấy lý do đến nước Mỹ dưỡng bệnh để Cố Thành Vũ không nghỉ ngờ, sau đó xây dựng và bồi dưỡng thế lực làm bản thân từ từ lớn mạnh hơn. Chỉ khi đủ mạnh thì anh mới có thể điều tra sự thật năm đó, sau đó để bọn họ phải trả một cái giá thật đắt vì những việc họ đã làm. Bây giờ tập đoàn Trì Diệu đã đi vào quỹ đạo, mà anh cũng không phải là Cố Mặc Ngôn không làm được cái gì như lúc trước nữa, đã đến lúc nên công khai chuyện này rồi. Cho dù sau khi biết chuyện này mà Cố Thành Vũ vẫn không hết hy vọng thì anh cũng sẽ không để lại cho ông ta bất cứ cơ hội nào nữa.”

Tô Thư Nghỉ yên lặng nghe Gố Mặc Ngôn kể lại toàn bộ-quá trình vụ án bắt cóc mười năm trước, sau đó là nhãn nhịn và sự cố găng của anh suốt mười năm qua.

Từ trước đến giờ Cố Mặc Ngôn chưa từng nói với cô những việc này, có lúc cô tò mò hỏi anh thì anh luôn nói sang chuyện khác, không muốn kể chuyện này với cô.

Bây giờ anh bằng lòng chia sẻ quá khứ của anh với cô, điều đó nghĩa là anh đã mở lòng với cô, cuối cùng cũng đồng ý để cô bước vào trái tim của anh.

Cố Mặc Ngôn nói, còn Tô Thư Nghi nghe, cứ như vậy hai người dần dần chìm vào giấc ngủ…

Đêm nay, hai người ngủ vô cùng yên ổn trên chiếc giường nhỏ của bệnh viện.

Sáng ngày thứ hai, vì công ty còn có việc phải xử lý nên Cố Mặc Ngôn đi làm rất sớm.

Tô Thư Nghi gọi điện cho Tô Ninh Kiều. Từ lúc năm viện đến bây giờ cô vân chưa gọi điện cho Tô Ninh Kiều. Chuyện Lâm Bảo Châu bắt cô làm con tin náo động như vậy, chắc chắn bà sẽ rất lo lắng.

“Thư Nghi, con không sao chứ? Gon có bị thương không?” Tô Ninh Kiều vừa nhận điện thoại, bà đã lo lăng hỏi Tô Thư Nghĩ: “Con bé này sao con lại như thế hả? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà tại sao đến bây giờ con mới chịu gọi điện cho mẹ hả?”

Tô Ninh Kiều nói xong câu đó thì bắt đầu khóc.

Tô Thư Nghỉ nghe thấy tiếng khóc của Tô Ninh Kiều thì luống cuống: “Mẹ, mẹ đừng khóc mà, con không bị làm sao cả, không bị thương ở đâu hết, mẹ đừng lo lắng.”

“Bị người ta đưa lên tầng cao như vậy thì làm sao không bị thương được chứ? Rốt cuộc con thế nào rồi?” Tất nhiên là Tô Ninh Kiều sẽ không tin lời cô nói.

“Con không sao thật mà…”

Tô Thư Nghi liên tục an ủi Tô Ninh Kiều đã khóc nhiều đến mức không thể tự kiềm chế được ở đầu dây bên kia, còn cam đoan bản thân mình không sao nhiều lần thì cảm xúc của Tô Ninh Kiều mới ổn định lại.

Sau khi dặn đi dặn lại Tô Thư Nghỉ phải tự chăm sóc bản thân, bà mới lưu luyến mà cúp điện thoại.

Tô Thư Nghi vừa cúp điện thoại thì thấy có người đập cửa ‘cốc cốc cốc”.

Cô để điện thoại xuống rồi đi mở cửa phòng bệnh, Tô Thư Nghỉ vừa nhìn thấy người đang đứng bên ngoài thì giật mình.

Sao cô ta lại tới đây?

“Thư Nghi, cô có khỏe không? Không bị thương chứ?” Elena vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi thì quan tâm hỏi han.

“Tôi không sao, sao cô lại đến đây?” Tô Thư Nghỉ vội càng mỉm cười nhường đường cho Elena vào cửa.

Cô và Elena mới gặp nhau một lần vào lần phỏng vấn trước đó thôi, cô không ngờ Elena sẽ đến thăm mình.

Bình luận

Truyện đang đọc