ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 222

Dù sao chú Trương cũng theo Cố Mặc Ngôn đã lâu, đương nhiên biết dưới ánh mắt này ẩn chứa ý muốn giết người, ông †a sợ tới mức lưng ướt đâm mồ hôi lạnh nhưng vấn cố gắng nói tiếp: “Cậu hai, thứ cho tôi nói thẳng, trước giờ nhà họ Cố chỉ có một người có thể thừa kế gia sản, hơn nữa đáng lý ra là nên truyền cho con trai trưởng, huống hồ nay cậu đã tàn phế, càng không nên tranh giành với cậu cả! Anh em cạnh tranh sẽ chỉ làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc nhiều nhất!”

Nghe thấy lý do chính đáng này của chú Trương, Cố Mặc Ngôn cười khẩy: “Thế nên chú đã ra tay với Tô Thư Nghi?”

Chú Trương căn răng: “Đúng vậy! Bởi vì tôi không thể để cậu sinh con và tranh giành với cậu cả! Tôi làm vậy cũng vì nhà họ G16 “Từ đầu tới cuối chỉ là lý do mà tự chú viện ra thôi.” Nụ cười lạnh lùng nơi khoé miệng Cố Mặc Ngôn càng sâu hơn, anh ngắt lời chú Trương: “Trên thực tế, rốt cuộc chú đã nhận bao nhiêu lợi ích từ Cố Thành Vũ rồi?”

Chú Trương cứng họng, mặt mày tái nhợt.

Nhìn chú Trương trước mặt mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy chán ghét không nói ra lời.

Đây chính là bản tính của con người, ngoài miệng thì nói trung thành, suy nghĩ cho nhà họ Cố, nhưng thực chất chỉ là một con chó săn bị tiền tài làm mờ mắt thôi.

Mười năm trước bên cạnh anh không thiếu loại người này, bây giờ vẫn thế.

Anh chán ghét, thậm chí không muốn nhìn chú Trương nữa, lập tức di chuyển xe lăn định đi.

Nhưng lúc này chú Trương lại la lên từ phía sau lưng anh: ‘Cố Mặc Ngôn, tuy tôi nhận tiền của cậu cả nhưng những gì tôi nói đều là sự thật! Mặc dù cậu cả ra tay với Tô Thư Nghi, nhưng chung quy vấn không ra tay với cậu! Có thể thấy cậu cả vấn để ý tình thân, cậu đừng tranh giành với cậu cả nữa!

Tài sản nhà họ Cố đủ để cậu sống sung sướng nửa đời còn lại!”

Nghe thấy lời này, Cố Mặc Ngôn mới dừng xe lăn lại.

Anh cười mỉa.

Chú Trương trung thành với Cố Thành Vũ thật đấy.

“Để ý tình thân?” Trong giọng nói của Cố Mặc Ngôn tràn đầy mỉa mai: ‘Chú Trương à, xem ra anh ta vấn không tin tưởng chú, anh ta không nói cho chú biết chân tướng của vụ bắt cóc mười năm trước sao?”

Sắc mặt chú Trương đột nhiên trở nên trăng bệch: “Cậu có ý gì…”

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại phớt lờ ông ta, di chuyển xe lăn rời khỏi nhà kho.

Quay lại hành lang bệnh viện, anh mới dặn Dương Tùng Đức: ‘Xử lí giúp tôi.”

“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức trả lời, nhưng vấn không nhịn được mà nhíu mày: “Nhưng cậu Gố, anh không tự mình xem sao?”

Phản ứng của Cố Mặc Ngôn lần này bình thản hơn nhiều so với lần trước Tô Thư Nghỉ bị thương, anh ta cứ tưởng anh sẽ nổi giận.

Cố Mặc Ngôn cười khẩy: “Chỉ là một quân cờ thôi, cần gì phải quan tâm, người ra tay chân chính tạm thời chưa động vào được.”

Lúc này Dương Tùng Đức mới hiểu, không nói thêm gì nữa.

‘Còn nữa.” Dường như Cố Mặc Ngôn nghĩ tới việc gì đó: “Đưa má Vương và con trai bà ta ra nước ngoài, cho họ một khoản tiền.”

Dương Tùng Đức biết Cố Mặc Ngôn sẽ không giận chó đánh mèo, bèn gật đầu đáp lại.

Khi Cố Mặc Ngôn quay lại phòng bệnh thì trời đã tối, hành lang bệnh viện văng tanh.

Bình luận

Truyện đang đọc