ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 133

Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều người, ngoại trừ dòng chính nhà họ Cố còn có họ hàng xa và thông gia, ngoài ra chính là người có quen biết và bạn làm ăn. Bởi vậy cả một sảnh đầy ắp người.

Mọi người thấy tấm ảnh xong đều thảng thốt.

Tuy rằng đều là người giới thượng lưu, tố chất tốt vô cùng, nhưng bản chất của con người đều là tò mò, ai nấy đều không nhịn được mà xì xầm bàn luận.

“Trời ạ, chuyện gì thế này? Sao tiệc tối của nhà họ Cố lại xuất hiện loại ảnh này?”

“Cô ngớ ngẩn à, chẳng lẽ không nhìn ra nhân vật chính trong ảnh chính là cô vợ mới cưới của cậu hai Cố sao?”

“Á! Hình như thế thật. Ảnh này chụp bao giờ thế? Chắc không phải chụp với Cố Mặc Ngôn đâu phải không? Chẳng lẽ là cùng người đàn ông khác?”

“Scandal to đùng luôn. Tôi thấy người phụ nữ sắp bị nhà họ Cố tống cổ đến nơi rồi đấy!”

Người ở đây dù gì cũng là danh môn vọng tộc, lúc bình luận cũng không dùng ngôn ngữ cực đoan, nhưng giọng điệu vẫn vô thức mang theo vài phần châm chọc và vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Tô Thư Nghi nghe thấy những lời nói đó, mặt càng ngày càng trắng, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại, móng tay gần như muốn đâm thủng da thịt.

Mà ngay khi vừa thấy tấm ảnh, con ngươi đen lạnh băng của Cố Mặc Ngôn cuối cùng cũng giận dữ bùng nổ!

Chết tiệt!

Có người dám đụng tới cô gái của anh ngay trước mắt anh!

Bàn tiệc chính cách đài điều khiển màn hình không xa, Cố Mặc Ngôn gần như không chút suy nghĩ, cầm còn dao nhỏ dùng để cắt thịt trên bàn cắm thẳng vào chốt mở màn hình!

Loảng xoảng!

Giây lát sau đó, màn hình lập tức đen thui!

Người xung quanh không ai ngờ được Cố Mặc Ngôn sẽ làm như vậy, đều bị dọa cho nhảy dựng, tiếng bàn tán cũng ngưng bặt.

Xung quanh thoáng cái an tĩnh vô cùng.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Không ai dám nhiều lời một chữ, nhưng đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía ông cụ Cố tại bàn chính, muốn biết ông cụ sẽ phản ứng thế nào.

“Ha.” Ông cụ Cố từng trải qua quá nhiều mưa gió, lúc chuyện vừa xảy ra cũng giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cười mỉa nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, tất cả đều là thật chứ?”

Cố Mặc Ngôn cũng không lập tức trả lời câu hỏi của ông cụ Cố. Nói chính xác ra thì lực chú ý của anh thậm chí còn không ở trên người ông cụ, chỉ chăm chăm nhìn Tô Thư Nghi bên cạnh.

Thấy mặt Tô Thư Nghi trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen của Cố Mặc Ngôn càng thêm lạnh băng tăm tối.

“Cố Mặc Ngôn!” Thấy Cố Mặc Ngôn không trả lời, rốt cuộc gương mặt ông cụ Cố cũng lộ ra vài phần tức giận, nắm gậy chống bên cạnh dằn mạnh xuống sàn: “Ông đang hỏi cháu đấy!”

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới chậm rãi quay sang, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước: “Nếu cháu nói không phải là thật thì ông có tin không?”

Dù gì ông cụ Cố cũng là ông nội của Cố Mặc Ngôn, anh tôn kính ông cụ, nhưng tuyệt không khiêm nhường.

Bình luận

Truyện đang đọc