ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 607

“Cô không sao chứ?” Trình Nam Quyền vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Thư Nghi để kiểm tra vết thương, thấy trên trán Tô Thư Nghi có một mảng da nhỏ đã hoàn toàn bị bong tróc và đang không ngừng chảy máu.

Tô Thư Nghi yếu ớt lắc đầu, nhưng một cử động nhỏ thế này lại khiến đầu cô đau như muốn nổ tung, cô cau chặt mày không dám cử động nữa.

Trước đó đối chọi với những người ăn xin đã khiến cô kiệt quệ cả về tinh thần và thể chất, bây giờ lại bị Trình Thu Uyển táng cho, đến nỗi Tô Thư Nghỉ cảm thấy máu trong người mình đang chảy hết ra ngoài, hai mắt dần trở nên mơ hồ, tinh thần rệu ra.

Thấy Tô Thư Nghi nhắm hờ mắt với bộ dạng đau khổ, Trình Nam Quyền vội vàng bế cô lên: “Kiên trì chút nhé, tôi đưa cô đến bệnh viện ngay đây.”

“Quay về anh sẽ tính sổ với em saul” Sau khi để lại những lời này cho Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền bế Tô Thư Nghi đi thật nhanh ra khỏi nhà kho.

“AI” Nhìn thấy họ rời đi, một mình Trình Thu Uyển đứng trong nhà kho hét lên đầy căm hận: “Tô Thư Nghị, tất cả là do cô! Nếu không có cô, Cố Mặc Ngôn vấn là của tôi, nếu không có cô, anh trai chắc chắn sẽ không đối xử với tôi như vậy, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn yêu tôi nhất, đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô!”

Tiếng hét của Trình Thu Uyển vang vọng trong nhà kho trống rồng, cô ta giơ cánh †ay lên lau nước mắt mình thật mạnh, Trình Thu Uyển siết chặt nắm tay, mối căm thù ngút trời đang sục sôi trong lòng cô ta.

Tô Thư Nghỉ, xem như lần này cô gặp may, lần sau tôi đảm bảo sẽ không có ai đến cứu cô nữa đâu!

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Thư Nghi cảm thấy mình đang ở trong một vòng tay ấm áp. Một đôi tay vững vàng bế cô, như thể dựng nên một bến đỗ vô cùng an toàn cho cô, khiến cô cảm thấy đỗi an tâm.

Một giọng nói ấm áp vẫn nhẹ nhàng nói với cô rằng không sao đâu, không sao đâu…

Giọng nói rất quen thuộc, là ai vậy? Hình như là Trình Nam Quyền, chắc là anh ta rồi, cô nhớ vừa rồi Trình Nam Quyền đã cứu cô. Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, anh ta sẽ luôn đến cứu cô.

“Trình… Nam… Quyền…’ Muốn để cho chắc chắn, Tô Thư Nghi gọi tên Trình Nam Quyền bằng giọng yếu ớt chỉ còn lại hơi. Cô muốn mở mắt ra nhìn thử, nhưng có làm thế nào cũng chẳng mở nổi mắt, hơn nữa còn rất chóng mặt.

Nhìn thấy đôi môi Tô Thư Nghi mấp máy nhưng Trình Nam Quyền lại không nghe rõ cô đang nói gì, nên anh ta chỉ có thể lớn tiếng an ủi cô: “Tô Thư Nghị, tôi là Trình Nam Quyền, cô có nghe thấy tôi đang nói chuyện không? Gô cố kiên trì thêm chút nữa, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức!”

Hóa ra thật sự là Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó hoàn toàn mất ý thức.

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu.

Cố Mặc Ngôn cau mày cúp điện thoại lần nữa, có chuyện gì với cái gã Dương Tùng Đức thế, không đến làm và gọi điện cũng không bắt máy.

Cố Mặc Ngôn gọi thư ký La ở cửa bước vào phân phó: ‘Bây giờ tôi có việc gấp muốn tìm Dương Tùng Đức, cô giúp tôi tìm cậu ta đi.”

“Hả?” Thư ký La được gọi vào phòng không khỏi thắc mắc, bình thường tổng giám đốc sẽ tìm thẳng trợ lý Dương luôn, sao lần này lại bảo mình đi gọi giúp cơ chứ. Nhưng thăc mắc thì thắc mắc, chuyện tổng giám đốc ra lệnh thì chắc chắn phải làm: “Vâng, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta ngay lập tức.

“Điện thoại cậu ta không gọi được, cô nghĩ cách khác tìm cậu ta đi.”

“Tôi biết rồi.’ Thư ký La ngây ngẩn một chốc rồi gật đầu trả lời.

Sau khi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, thư ký La cảm thấy trên đầu mình có ba con quạ đen bay ngang qua. Hóa ra là không gọi được cho trợ lý Dương, nhưng chuyện này lại không khó đối với một dân nghiện Internet như cô.

Bình luận

Truyện đang đọc