ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 420

Cố Thành Vũ nói kháy Cố Mặc Ngôn: ‘Em trai à, có phải cậu keo kiệt với vợ của mình quá rồi không, máy mát xa này cũng chỉ đến chục triệu là cùng, sao có thể xứng với một người đường đường là vợ tổng giám đốc được chứ. Em hai, lẽ nào cậu không cho vợ mình được một cái thẻ vàng hay sao?”

Cố Mặc Ngôn bình tĩnh nói: “Đây là món quà tôi và vợ cùng nhau chuẩn bị, tôi rất tin vào mắt nhìn của cô ấy. Anh xem, chẳng phải ông nội rất thích đó sao? Hơn nữa, giá cả không phải là thứ quan trọng mà là lòng thành, anh có hiểu không?”

“Cậu!” Cố Thành Vũ thật sự rất muốn tiến lên đụng Cố Mặc Ngôn.

Ông cụ Gố vội vàng can ngăn, ông cụ nói: “Hai anh em cháu khó khăn lắm mới có dịp gặp nhau, vừa gặp đã chí chóe, cũng lớn cả rồi sao mà vẫn còn y như hồi nhỏ vậy, đúng là mất mặt.”

Vừa nhắc đến hồi nhỏ, cả Cố Thành Vũ và Cố Mặc Ngôn đều im lặng, đúng là hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.

Từ nhỏ đến lớn, không ai chịu nhường ai, ông ta đứng nhất toàn trường, anh cũng muốn đứng nhất toàn trường, ông ta thích đua xe anh cũng muốn đi đua xe, đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau mà.

Thấy ông cụ Cố thích quà của Tô Thư Nghỉ nhiều hơn quà của mình, Lâm Bảo Châu không nhịn giận nổi, nhưng bây giờ cô ta vân phải tem tém lại, nhất là khi ở trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Cũng may ông cụ Cố nghĩ cô ta mang thai thật nên cũng hết lòng quan tâm đến cô ta, đúng là mẹ vinh hiển nhờ con.

Ai cũng mang trong mình tâm sự, mọi người ngồi trong phòng khách rồi nói nói cười cười với nhau một hồi, bất giác cũng đến hơn tám giờ tối.

Ông cụ Gố nói: ‘Hôm nay mấy đứa ở phòng mình cả đi, ông già này có tuổi rồi, không thích cứ cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần có con cháu ở bên.”

Mọi người nghe xong thì đi tới chào ông cụ Cố rồi quay trở vê phòng của mình.

Tô Thư Nghi đang định rời đi thì bất ngờ được ông cụ gọi với lại.

“Tô Thư Nghỉ.” Ông cụ Cố nói: “Cháu ở lại nói chuyện với ông.”

Cố Mặc Ngôn cũng muốn ở lại nhưng lại bị ông cụ Cố đuổi đi, ông cụ nói: “Sao nào, vân còn lo cho vợ của cháu à, thằng nhóc thối.”

“Ông nội, cháu không có ý này.’ Cố Mặc Ngôn nhíu mày.

“Hả? Vậy là ông cản trở hai đứa ân ái hả?”

Ông cụ Gố ra vẻ nghiêm túc nói.

“Ông nội…” Tô Thư Nghi xấu hổ.

“Đi, đến phòng làm việc của ông, chúng ta cứ mặc kệ nó.” Nói xong, ông cụ Cố đi vào trong phòng làm việc.

Tô Thư Nghi ngoái đầu lại nhìn Cố Mặc Ngôn, bảo anh yên tâm sau đó đi vào trong với ông nội.

Cố Mặc Ngôn vấn không yên tâm lắm, nhưng anh cũng biết, ông nội sẽ không bao giờ làm tổn thương Tô Thư Nghị, chỉ là anh không biết ông cụ muốn nói gì với cô thôi.

Cố Thành Vũ đứng một bên vẫn luôn quan sát tương tác qua lại giữa Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghị, ông ta cười khẩy.

Hôm nay nhìn ánh mắt của hai người họ, có vẻ như tình cảm giữa hai người không sâu đậm đến thế, ông ta nghĩ tối nay mình phải đi tìm Tô Thư Nghỉ để nói chuyện mới được, biết đâu lại là một cơ hội thì sao.

Trong phòng làm việc.

Ông cụ Gố chỉnh lại nhiệt độ của máy sưởi để căn phòng ấm áp hơn. Ông cụ bảo Tô Thư Nghỉ ngồi gần lại một chút, như thế lúc nói chuyện mới nghe rõ được.

Bình luận

Truyện đang đọc