ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 258

“Hôm nay anh về sớm thế.’ Tô Thư Nghỉ vừa cởi giày vừa đáp, nhìn Cố Mặc Ngôn, không khỏi nhíu mày: “Hôm nay, sao anh không nói chuyện với Tả Dao?”

Tô Thư Nghi không nhắc còn đỡ, vừa nhắc là Cố Mặc Ngôn lại cọc.

Nào có vợ ai tự tay đẩy chồng mình vào vòng tay người phụ nữ khác?

Cô không quan tâm cảm nhận của anh đến vậy luôn ư?

Hay là, cuộc hôn nhân không có nền tảng tình yêu thì có thể đem ra giao dịch với bất cứ thứ gì?

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn càng trầm xuống: “Em mong chồng em mập mờ với phụ nữ khác đến thế cơ à?”

Tô Thư Nghỉ ngây người, giờ mới nhận ra Cố Mặc Ngôn đang không vui. Cô vội xua tay, dịu giọng nói, “Em không có ý đó, chỉ bảo anh với Tả Dao đứng gần nhau hơn một chút, trông thân thiết hơn một chút, thế mới tiện cho em chụp ảnh.”

Tô Thư Nghi nói rất nghiêm túc, không hề có cảm giác sai trái nào hết.

Dù sao cũng chỉ là chung khung hình, tòa soạn của họ chỉ cần tung ảnh, còn lại cứ để cho cư dân mạng tưởng tượng, thế là đủ rồi. Cô thấy có gì quá đáng đâu.

Nhưng câu này vào tai Cố Mặc Ngôn lại vô cùng khó nghe.

Giọng anh lúc nào lạnh đến cực điểm: “Tô Thư Nghi, chồng em mập mờ thân thiết với người phụ nữ khác, em cũng không tức giận à?”

“Chỉ chụp một tấm ảnh thôi mà, hai người cũng có chuyện gì thật đâu.” Tô Thư Nghi biện hộ, không hiểu rốt cuộc Cố Mặc Ngôn đang tức giận điều gì.

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn ngày càng khó coi.

“Tô Thư Nghỉ, em còn muốn anh với Tả Dao có chuyện đến mức nào? Nắm tay, ôm ấp, hôn hít?” Anh thấp giọng hỏi, đồng thời đẩy xe lăn, dừng trước mặt Tô Thư Nghị, nhìn thẳng vào mắt cô.

Tô Thư Nghỉ rụt cổ, làm lành nói: “Cũng vì em tin tưởng anh thôi mà. Chỉ là em thật sự rất cần tin hot, dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi, sau đấy lại đính chính cho anh được không? Anh coi như giúp cho sự nghiệp vợ mình đi mài”

Không được!

Cố Mặc Ngôn thật sự không ngờ, lại có một ngày mình bị chọc giận tới vâ vì chuyện của một cô gái nhỏ.

Nhưng đáng chết là, thấy Tô Thư Nghi làm nũng cầu xin, khuôn mặt ửng hồng làm anh hận không thể cắn một miếng cho bớt giận.

Thế là, anh kéo lấy tay cô, nói bằng giọng điệu khó lường: “Em thấy anh kéo tay Tả Dao thế này được không?”

“Được đói” Tô Thư Nghỉ ngây thơ quyết đoán trả lời.

“Thế này thì sao?!” Cố Mặc Ngôn mạnh mẽ túm lấy vai cô, xích lại gần cô hơn.

Tô Thư Nghỉ liên tục gật đầu, còn nói “Còn được hơn nữa!”

Mặt Cố Mặc Ngôn đen đến như mài được ra mực.

Thế này mà cũng được?

Cô gái này, rốt cuộc có ý thức được nguy hiểm không!

Trong mắt Cố Mặc Ngôn bỗng lộ ra tia lạnh, Tô Thư Nghỉ ý thức được chuyện này hơi sai, thế nhưng, đã muộn rồi, Cố Mặc Ngôn mạnh mẽ ấn cô lên sofa.

Bình luận

Truyện đang đọc